Ở kiếp trước, ta gả cho Bùi Tri Lang, một người gia đạo sa sút.
Hắn là cử nhân công tử, dung mạo tuấn tú, học thức uyên bác, làm người đoan chính hữu lễ.
Còn ta lại xuất thân từ gia đình nhỏ bé, chữ nghĩa không biết, nữ công không thông, chỉ có sức mạnh trời sinh và học được mấy chiêu quyền cước.
Sau khi hắn thi đỗ Thám Hoa, đón ta cùng vào kinh thành, vì ta mà tranh được tước vị cáo mệnh, vì bách tính mà mưu phúc lợi, trở thành một quan thanh liêm trong triều.
Nhưng về sau, hắn bị vu oan mưu phản, trở thành vật hi sinh thế tội cho gian thần.
Vì không để liên lụy đến ta, hắn nghẹn ngào viết xuống thư hoà ly, một đao đoạn tuyệt với ta, cuối cùng chết thảm trong ngục.
Ta tiêu tán hết gia sản cầu xin sự giúp đỡ từ các đồng liêu cũ của hắn nhưng đến chết vẫn không thể gặp mặt hắn lần cuối.
Chỉ vì suýt chút nữa ta bị Nhữ Dương Vương, kẻ bán đứng hắn, làm nhục, nên đã tự vẫn mà chết.
Sống lại một đời, ta không cầu hắn nhập sĩ, chỉ nguyện hắn sống bình an.
Nhưng khi gặp lại lần nữa, vì sao hắn lại trở thành một tên công tử bột vô dụng, chỉ biết chọi gà đấu chó?
Trước mắt ta, hắn ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, huýt sáo trêu ta đầy bỡn cợt, vẻ mặt du côn, hoàn toàn là một gã ăn chơi lêu lổng:
“Tiểu nương tử, tính tình ngươi hung dữ như vậy, cẩn thận sau này không gả được cho ai đâu.”