{{ msgSearch }}

Chương 41 HẾT

Vẫn Nhớ Người Như Xưa

Đang Cập Nhật 685 Chữ 24/01/2025 23:59:44

“Vậy xin Thánh Thượng cho phép phụ thân tiểu nữ cáo lão hồi hương. Ông ấy từ trước đến nay đã quen sống phóng túng, không hiểu quy tắc quan trường, sợ sẽ làm phật lòng ngài.”

 

“Phụ thân của ngươi là ai?”

 

“Chủ sự quân khí giám Bộ Binh, Sở Vũ.”

 

Thánh thượng suy nghĩ một lúc, rồi cũng đồng ý thỉnh cầu của ta.

 

Chỉ có một điều kiện, phụ thân ta phải để lại kỹ thuật chế tạo hỏa thương.

 

Ta không biết đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.

 

Tổ tiên Sở gia bởi vì lo lắng về việc hỏa thương sẽ được sử dụng nhiều trên chiến trường, dẫn đến càng nhiều thương vong, nên đã giữ kín kỹ thuật chế tạo không truyền ra ngoài.

 

Bây giờ lại vì ta vi phạm quy củ đó.

 

Khi rời cung, trăng đã lặn về tây.

 

Bùi Tri Hành nhận ra tâm trạng của ta, an ủi: “Đừng lo lắng quá. Binh khí không phân biệt tốt xấu, tất cả phụ thuộc vào người sử dụng nó là thiện hay ác. Nếu ai đó mang lòng ác, dùng nó làm điều xấu thì cũng không phải lỗi của Sở gia, càng không phải lỗi của nàng.”

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, ta quay đầu nhìn người bên cạnh.

 

Ánh mắt ấy, như thể ta và hắn đã sống trọn đời cùng nhau.

 

“Chàng nói đúng.”

 

41

 

Mặc dù phụ thân đã từ quan, ông vẫn lo lắng sau này ta ở nhà Bùi gia chịu ấm ức, mình lại ở tận Thục Châu xa xôi, khó mà biết rõ tình hình, nên đã mua một căn nhà trong kinh thành để tiện cho ta về nhà thăm ông.

 

Đầu tháng Sáu, Thôi Yên và Bùi Tri Lang thành thân như dự định.

 

Mười dặm hồng trang, mười hai cỗ kiệu lớn.

 

Cảnh tượng vô cùng long trọng.

 

Không lâu sau đó, Bùi Tri Hành dẫn theo bà mối đến nhà ta cầu hôn.

 

Ta nhìn sính lễ được khiêng vào nhà như nước lũ tràn bờ, ít nhiều cũng có phần không biết phải làm sao.

 

Theo lời vị lễ quan đọc danh sách, tổng cộng có một trăm chín mươi tám rương sính lễ.

 

Ta kéo Bùi Tri Hành sang một bên, hỏi nhỏ:

 

"Không phải chàng đã dọn sạch cả nhà Bùi gia rồi đấy chứ? Phụ mẫu chàng không có ý kiến gì à?"

 

Thật đúng là tên phá gia chi tử.

 

Nhưng mà, ta thích.

 

"Yên tâm, một nửa số sính lễ này là do ta dựa vào bản lĩnh đánh cược mà thắng được."

 

"Ai lại phá của như thế?"

 

Không chỉ phá của mà còn quá ngông cuồng.

 

"Một kẻ không biết sống chết, muốn đào góc tường của gia gia."

 

"Ai dám đào góc tường của chàng?"

 

Hắn nắm lấy tay ta: "Đừng quan tâm là ai. Đi, ta dẫn nàng đi xem sính lễ."

 

Nhìn đầy rương vàng bạc châu báu, ta không khỏi rưng rưng nước mắt.

 

Kiếp trước khi thành thân, hắn đã nói: "Khanh Khanh, thiệt thòi cho nàng rồi."

 

Ta biết, hắn là cảm thấy ta thiệt thòi khi theo hắn sống những ngày tháng khổ cực.

 

Nhưng ta cam tâm tình nguyện.

 

Không ngờ, sống lại một đời, hắn đã bù đắp lại gấp bội.

 

"Bùi Tri Hành, thật ra chàng không cần phải..."

 

"Khanh Khanh, nàng nên đổi cách xưng hô rồi. Sao không gọi trước một tiếng phu quân cho ta nghe thử?"

 

"Ta đang nói chuyện nghiêm túc, đừng có mà giở trò."

 

"Gọi một tiếng nghe thử đi mà."

 

Bùi Tri Hành làm nũng với ta, làm sao ta chịu nổi.

 

"Phu quân."

 

"Giọng nhỏ quá, ta nghe không rõ."

 

Ta ngoắc tay hắn, cố làm ra vẻ e thẹn, dịu dàng nói: "Vậy chàng nghiêng tai lại đây."

 

Hắn ngoan ngoãn cúi người, hoàn toàn không đề phòng.

 

Ta lập tức túm lấy tai hắn:

 

"Họ Bùi kia, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Không biết ai là trời ai là đất sao? Còn chưa qua cửa mà đuôi đã vểnh lên trời rồi? Cẩn thận cái mạng của chàng."

 

Bùi Tri Hành mặt mày đầy vẻ tủi thân: "Tiểu nương tử, tính tình nàng dữ dằn như thế..."

 

"Thì sao nào?"

 

"Trừ ta ra, còn ai xứng cưới nàng."

 

(Hết)

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:59:44

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện