Thánh thượng ngồi trên ngự tọa, không nhanh không chậm viết chiếu thư nhường ngôi.
Chờ chiếu thư hoàn tất, có lẽ Triệu Ký sẽ sát hại ngài ngay lập tức.
Phía đối diện không xa là Bùi Tri Hành và Triệu Ngự Châu.
Ta lấy ra món đồ mà phụ thân đưa, mở lớp vải bọc bên ngoài, lộ ra một khẩu hỏa thương cũ kỹ.
Nghe phụ thân nói, trước đây Triệu Ký đến Thục Châu chính là để ép ông chế tạo hỏa thương, may mà hắn ta không biết Sở gia đã có sẵn một khẩu.
Lúc trước ta chỉ từng thấy nó trên binh khí phổ tổ truyền, biết cách sử dụng nhưng chưa bao giờ thực hành.
Khối sắt lạnh lẽo, nhìn có vẻ thô sơ nhưng uy lực lại mạnh hơn cung nỏ gấp mấy chục lần.
Ta nhắm chuẩn chờ đợi thời cơ nhưng vì lo sợ b.ắ.n trượt, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, dường như Bùi Tri Hành có linh cảm, ngước mắt nhìn về phía ta.
Ta khoa tay ra hiệu cho hắn.
Có lẽ hắn hiểu ý ta, bắt đầu dùng lời lẽ kích động Triệu Ký, thu hút sự chú ý của hắn ta.
“Triệu Ký, nếu thức thời thì mau thả Thánh thượng ra, nếu không, ngươi nghĩ rằng hôm nay mình còn mạng để bước ra khỏi Ngự Thư Phòng sao? Ngày trước ngươi đã bại một lần, bây giờ cũng không thắng nổi đâu.”
Giọng nói vọng lên mái nhà đã yếu đi đôi chút.
Hắn nói trước đây Triệu Ký từng bại một lần, ta không hiểu rõ lắm.
Triệu Ký giận dữ quát: “Bùi Tri Lang? Không, ta nên gọi ngươi là Bùi Tri Hành. Ta thật sự đã xem thường ngươi. Đợi khi bản vương làm Hoàng đế, kẻ đầu tiên phải c.h.ế.t chính là ngươi!”
Bùi Tri Hành đáp: “Một kẻ loạn thần tặc tử cũng xứng vọng tưởng ngôi vị Hoàng đế sao? Ngươi làm con mà dám cầm d.a.o đối mặt Thánh Thượng, ấy là bất hiếu. Làm thần mà ép thiên tử nhường ngôi, ấy là bất trung. Làm mệnh quan triều đình mà g.i.ế.c hại đồng liêu, ấy là bất nhân. Làm huynh đệ mà cố ý gây loạn lạc ở Bắc Cương, vu oan hãm hại Lục Hoàng tử, ấy là bất nghĩa. Kẻ như ngươi, bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, cho dù có ngồi lên ngôi vị ấy cũng danh không chính, ngôn không thuận, khó mà phục chúng, càng không che đậy được sự thật rằng ngươi chính là loạn thần tặc tử!”
“Ngươi nói nhiều quá. Ta vốn định tạm thời giữ lại mạng cho ngươi từ từ hành hạ nhưng xem ra không cần thiết nữa.”
Không biết bọn họ nói gì với nhau, chỉ thấy Triệu Ký đi xuống bậc thềm, tiến đến đấu tay đôi với Bùi Tri Hành.
Một lúc sau, ánh đao chớp lóe, kiếm quang vung vãi.
Đồ đạc trong Ngự Thư Phòng bị xáo trộn, mấy món đồ ngọc gốm sứ quý giá vỡ tan thành từng mảnh.
Từ đầu đến cuối Triệu Ngự Châu vẫn chăm chú nhìn vào Thánh thượng đang bị tử sĩ khống chế.
Ta nhắm hỏa thương vào phản quân, nín thở, tập trung tinh thần.
Ngón tay ta kích hoạt cơ quan.
Một tên phản quân lập tức ngã xuống.
Cùng lúc đó, Triệu Ngự Châu cũng lập tức tiến lên giải quyết một tên phản quân khác, cứu được Thánh thượng.
Vì tiếng nổ lớn của hỏa thương, Triệu Ký tò mò ngẩng đầu nhìn lại.
Chính trong khoảnh khắc hắn ta ngẩn người, thanh kiếm trong tay Bùi Tri Hành đã cắm phập vào n.g.ự.c hắn ta.
Cuối cùng cuộc biến loạn cung đình kết thúc bằng cái c.h.ế.t của Triệu Ký, Thánh thượng quyết định lập Triệu Ngự Châu làm Thái tử.
Trước khi xuất cung, Thánh thượng nói ta cứu giá có công, hỏi ta muốn được ban thưởng gì.
Ta đáp: “Ban thưởng gì cũng được sao?”
Ngài cười hiền từ: “Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh.”