Phụ thân nói rằng tấm Đan Thư Thiết Khoán vốn được giữ lại cho ta.
Ông sợ ta gây họa, gây phiền phức khắp nơi, nên có nó phòng thân vẫn tốt hơn.
Ông biết ta luôn quan tâm đến Bùi gia, nếu ta biết sự tồn tại của tấm Đan Thư Thiết Khoán, nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Vì thế, ông quyết định cho ta một niềm vui bất ngờ.
Hôn sự giữa Thôi gia và Bùi gia đã được định.
Để tránh đêm dài lắm mộng, lễ cưới được ấn định một tháng sau.
Chín mươi chín gánh sính lễ dán chữ hỷ đỏ chói vòng qua nửa kinh thành, cuối cùng cũng đến được Thôi phủ.
Ta nói với Bùi Tri Hành: "May mắn, kiếp này bọn họ đã viên mãn."
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cười nói: "Không cần ngưỡng mộ, chúng ta cũng sẽ viên mãn."
Hắn còn nói, đợi đến khi hắn đến Sở gia cầu hôn, sính lễ sẽ còn hoành tráng long trọng hơn thế này nhiều.
Ban đầu, hắn định tổ chức hôn lễ cùng lúc với bọn họ nhưng nghĩ đến việc sính lễ vẫn chưa chuẩn bị đủ, áo cưới còn chưa thêu xong, nên quyết định lùi lại mấy tháng.
39
Chưa đợi đến ngày đại hôn một tháng sau, đã có người không kiềm chế nổi mà ép vua thoái vị.
Hôm đó là Tết Đoan Ngọ, trong cung tổ chức yến tiệc buổi tối.
Tất cả triều thần được phép mang theo gia quyến cùng vào cung dự tiệc.
Phụ thân ta hiện giữ chức trong Binh bộ, quan hàm ngũ phẩm, nên cũng dẫn ta cùng vào cung.
Theo quy định, tất cả mọi người khi vào cung đều phải bị khám xét, phòng ngừa mang theo binh khí gây kinh động thánh giá, cũng để ngăn chặn kẻ nào mưu đồ bất chính.
Thế nhưng, dù phòng ngừa kỹ lưỡng đến đâu, vẫn không ngăn được dã tâm lang sói của Triệu Ký.
Khi yến tiệc đang diễn ra được một nửa, gian tế trong Ngự lâm quân đã mở toang cửa cung.
Triệu Ký dẫn theo tư binh bao vây hoàng cung, xông thẳng vào đại điện, ép Thánh thượng thoái vị, hạ chỉ truyền ngôi cho hắn ta.
Hắn ta uy h.i.ế.p rằng, cứ chậm trễ một khắc, sẽ g.i.ế.c một quan viên.
Lời vừa dứt, hắn lập tức vung đao xuống, g.i.ế.c một người để răn đe.
Trong đại điện hỗn loạn, ai nấy đều hoảng sợ, không dám cử động.
Thánh Thượng buộc phải đồng ý, sau đó bị Triệu Ký áp giải tới Ngự Thư Phòng để viết chiếu thư và truyền ngọc tỷ.
Khi đám người Triệu Ký rời đi, Cấm vệ quân mới chậm chạp xuất hiện.
Ngay lập tức, hai bên giao chiến, ánh đao loang loáng, tiếng binh khí chạm nhau không ngừng.
Cuộc chiến khốc liệt, m.á.u nhuộm đỏ ba thước đất.
Đông Lai Hầu dẫn binh cùng Bùi Tri Lang hộ tống các quan viên và nữ quyến ra khỏi cung.
Còn Triệu Ngự Châu dẫn đội Cấm vệ quân còn lại đi tới Ngự Thư Phòng cứu giá.
Trên đường rời cung, ta vẫn luôn bất an, chẳng may vấp phải thứ gì đó, ngã mạnh xuống đất, lòng bàn tay bị xước, rỉ máu.
Nhìn những giọt m.á.u trên tay, ta bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Do dự trong thoáng chốc, ta hoảng hốt đứng dậy, nói lời từ biệt với cha.
Ông biết ta không thể buông bỏ Bùi Tri Hành, đưa cho ta một vật được bọc trong vải, dặn dò:
“Ta ở nhà chờ con về, nhất định phải bình an trở về.”
Ta gật đầu, nói được.
Thật ra, trước khi chia tay với Bùi Tri Hành, hắn cũng dặn đi dặn lại ta phải an toàn xuất cung, chờ hắn trở về.
Nhưng từ trước đến nay, ta chưa bao giờ nghe lời hắn cả.
40
May mắn thay, kiếp trước ta đã tham gia không ít yến tiệc lớn nhỏ trong cung, nhiều lần vào hoàng cung, nên cũng khá hiểu rõ bố cục nơi đây.
Dọc đường tối đen như mực, không thấy bóng dáng cung nhân nào.
Ta cẩn thận tránh né phản quân, tiến thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, bên ngoài hai quân giao tranh ác liệt, đao kiếm chạm nhau, căn bản không thể tới gần.
Ta nấp trong bóng tối quan sát một lúc, không thấy bóng dáng đám người Bùi Tri Hành, có lẽ bọn họ đang ở bên trong đại điện.
Nhân lúc hỗn loạn, ta nhảy lên xà nhà của Ngự Thư Phòng, nằm phục trên mái ngói, cạy một mảnh ngói lưu ly để nhìn xuống bên dưới.
Triệu Ký đang kề d.a.o vào cổ Thánh thượng, bên cạnh hắn ta là hai tử sĩ canh giữ.