Theo quy định của triều đình, Phò mã không được tham gia triều chính, cũng không có thực quyền.
Thánh Thượng vừa kiêng dè thế lực Bùi gia, vừa muốn kiểm soát bọn họ. Nếu muốn dùng hôn sự để làm suy yếu quyền lực của Bùi gia, sợ rằng sẽ không dễ dàng thu hồi thánh chỉ.
Chưa kể, gia tộc Thôi thị danh tiếng lẫy lừng, một khi hai gia tộc kết thân, chắc chắn sẽ làm thay đổi cục diện triều đình.
Thánh thượng không thể để triều đình mất cân bằng.
Với tính cách của Bùi Tri Lang, hắn cũng sẽ thà c.h.ế.t không tiếp nhận thánh chỉ.
Chuyện này nhìn thế nào cũng là cục diện bế tắc không lối thoát.
Khi rời Bùi phủ, Thôi Yên như người mất hồn, không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ yên lặng một cách khác thường.
Ta an ủi nàng ấy, mọi chuyện nhất định sẽ có chuyển biến.
Nàng ấy nhìn ánh hoàng hôn, chỉ lẩm bẩm tự nói với mình: "Chỉ mong lòng chàng giống lòng ta, đâu cần ngày ngày kề cận, tháng năm bên nhau."
Không lâu sau, Thôi Yên tiến cung gặp Trưởng Công chúa và Bùi Tri Lang.
Không rõ nàng ấy đã nói gì, chỉ biết cuối cùng Thánh thượng đã thả cho Bùi Tri Lang trở về phủ, Đông Lai Hầu cũng đến Bùi phủ hủy bỏ hôn ước.
Ta biết, đây là ý của Thôi Yên.
Sau lần đó, nàng ấy ngã bệnh.
Ta đến Thôi phủ thăm nàng ấy vài lần, thấy nàng ấy nằm trên giường bệnh, tiều tụy đi trông thấy. Nàng ấy nói, chờ khi Bùi Tri Lang và Trưởng Công chúa thành thân, nàng ấy sẽ trở về Lâm An.
Hôm ấy, ánh xuân ấm áp, nàng ấy ngồi tựa vào hành lang dưới mái hiên, mệt mỏi dựa vào vai ta, nói liên miên lải nhải về câu chuyện của mình và Bùi Tri Lang.
Hai người bọn họ tính tình hợp nhau, từng kết duyên vì thơ ca.
Nàng nói: "Ta thường tưởng tượng cảnh ta và Bùi lang thành thân. Chúng ta cùng chăm hoa làm cỏ, đọc sách, pha trà, đánh đàn, vẽ mày, chơi cờ, ngâm thơ. Ta và chàng nương tựa lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, không rời không bỏ, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Nàng ấy đột nhiên dừng lại rất lâu, rồi nén tiếng khóc, giọng khàn đặc:
"Nhưng hạnh phúc mà ai nấy đều ao ước ấy, sợ rằng ta không đợi được nữa rồi."
Nàng ấy khoác tay ta, miễn cưỡng nở nụ cười:
"Khanh Khanh, ngươi và Bùi nhị lang nhất định phải hạnh phúc, thay cả phần của ta và Bùi lang."
Ta đau lòng thay nàng ấy nhưng cũng không nghĩ ra cách nào để Thánh thượng hủy bỏ hôn sự này.
Trừ phi, Thánh thượng không còn là Thánh thượng.
38
Cuối tháng tư, khắp kinh thành đều bàn tán về hôn sự giữa Trưởng Công chúa và Bùi phủ.
Từ sau khi Bùi Tri Lang trở về phủ, hắn đã mấy lần đến Thôi phủ cầu kiến nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Hắn lại nhờ ta đến Thôi phủ truyền lời nhưng ta cũng không gặp được Thôi Yên.
Những ngày đầu, hắn tự nhốt mình trong phòng, uống rượu đến say khướt, trông vô cùng tàn tạ.
Về sau, hắn dần quay lại với cuộc sống bình thường, đúng giờ lên triều, đúng giờ ăn cơm đi ngủ nhưng tính tình lại lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này đã không còn cách nào cứu vãn, Thánh thượng đột ngột hạ chỉ hủy bỏ hôn sự.
Lúc người trong cung đến tuyên chỉ, ta bất ngờ gặp được phụ thân.
Ông nói rằng, ông đã dùng tấm Đan Thư Thiết Khoán của Sở gia để cầu xin một ân điển cho Bùi Tri Lang.
Từ sau khi ta rời Thục Châu, ông vẫn luôn tìm kiếm tấm Đan Thư Thiết Khoán, đến gần đây mới vào kinh thành.
Vì ân điển này, ông sẽ phải ở lại kinh thành mãi mãi, nhận chức trong Giám Quân Khí, phục vụ cho hoàng thất.
Lúc đó, ta mới biết rằng năm xưa tổ tiên Sở gia rời kinh thành không phải vì phạm tội, mà là chủ động thỉnh chỉ ra đi.
Thái Tổ Hoàng đế khi ấy tiếc tài, không nỡ thử người rời khỏi triều đình nhưng cũng là người thấu tình đạt lý, liền ban cho Sở gia tấm Đan Thư Thiết Khoán.
Tấm Đan Thư Thiết Khoán này có hiệu lực qua các đời Hoàng đế, bất kể là vị nào làm Hoàng đế, chỉ cần xuất ra, yêu cầu của Sở gia đều phải được đáp ứng. Tuy nhiên, người Sở gia cũng phải vào triều làm quan.