{{ msgSearch }}

Chương 9

Vẫn Nhớ Người Như Xưa

Đang Cập Nhật 795 Chữ 24/01/2025 23:59:40

Sắc mặt Bùi Tri Hành tối sầm lại, trông như mây đen phủ kín cả thành, hắn cắn răng, nhẫn nhịn nói: "Ngươi im miệng."

 

"Ta cứ nói đấy. Ngươi cũng tự nhìn lại mình xem, luận học thức, luận nhân phẩm, có chỗ nào sánh được với huynh trưởng của ngươi?"

 

Hắn vừa định mở miệng phản bác thì đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói cùng mùi hôi khiến người ta buồn nôn: "Ta nói hai người kia, các ngươi rốt cuộc có đi không? Không đi thì đừng đứng chắn đường giữa lối đi. Ta đã đứng đợi ở đây cả nửa ngày rồi. Giữa ban ngày ban mặt, cãi qua cãi lại chẳng ra làm sao, muốn cãi thì về nhà mà cãi!"

 

Ta quay đầu lại nhìn, thấy một người nam tử trung niên đang đẩy xe gỗ. Trên xe là một thùng gỗ đựng nước rác thải.

 

Ta và Bùi Tri Hành liền tách ra nhường đường.

 

Cũng may nhờ có mùi nước rác, cả hai chúng ta chẳng còn hứng cãi nhau nữa.

 

Ta quay về quán trọ để chuẩn bị, ba ngày sau sẽ đến Thôi phủ gặp Thôi Yên.

 

9

 

Nhớ lại lần đầu ta gặp Bùi Tri Lang ở kiếp trước, cũng chẳng mấy tốt đẹp.

 

Khi ấy vừa qua Trung Thu, trăng tròn lại khuyết.

 

Lần đầu ta cùng các sư huynh, sư tỷ đến Lâm An áp tiêu, tình cờ cứu được hắn ở trong rừng núi hoang vắng.

 

Hắn bị người ta truy sát, m.á.u me khắp người, nằm thoi thóp trong bụi cỏ, thở ra nhiều hơn hít vào, trông vô cùng thê thảm. Hắn bị thương nặng, hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại, tính tình hắn trở nên cực kỳ nóng nảy, động một tí là đập đồ, đang yên đang lành, đã đập vỡ không ít bát đĩa. Lời nói thì giống như vừa ăn phải pháo, đầy mùi thuốc súng.

 

Ta hiểu được cơn giận của hắn từ đâu mà ra: chân bị gãy, còn bị lưỡi đao làm tổn thương tới gân cốt, tạm thời không thể đi lại.

 

Nhưng hiểu là một chuyện, còn chuyện đập bát thì không thể tha thứ được.

 

Đập bát sao?

 

Đập là tiền đấy!

 

Sư huynh, sư tỷ hết lời khuyên nhủ, hắn không nghe, ta chẳng dại mà chiều theo hắn.

 

Ta nắm lấy cằm hắn, đổ thuốc vừa sắc xong vẫn còn nóng vào miệng hắn, mặc kệ hắn có nuốt được hay không.

 

Cho uống thuốc xong, ta siết chặt nắm đấm, đe dọa hắn: "Con rùa rụt đầy nhà người còn dám đập thêm một cái bát nữa, có tin lão nương dùng ráy tai dán ngươi lên tường, cạo cả đời cũng không ra được không?"

 

Hắn bị sặc thuốc ho sù sụ, muốn nói chuyện cũng nói không nên lời, khuôn mặt tuấn tú vốn đã tái nhợt vì kìm nén mà dần dần đỏ bừng, cuối cùng hắn đành nhắm mắt nằm yên trên giường, giữ nguyên vẻ mặt khó chịu, chẳng thèm nói câu nào.

 

Ta nhìn bộ dạng gần đất xa trời của hắn, thực sự tức giận không chịu nổi, túm lấy cổ áo hắn, quát lớn: "Ngươi làm ra vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t này là cho ai xem? Cho phụ mẫu ngươi hay cho kẻ thù ngươi? Nếu kẻ thù của ngươi nhìn thấy, chắc chắn chúng sẽ mở tiệc ăn mừng ngay trong đêm. Bọn chúng chỉ mong ngươi c.h.ế.t mà thôi. Ngươi cam lòng sao?"

 

Hốc mắt hắn dần đỏ lên, ánh mắt trống rỗng giống như một vực sâu âm u đầy tử khí, đầy vẻ cam chịu nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ta không cam lòng thì có thể thế nào? Với bộ dạng này, ta còn có thể làm được gì? Lấy gì ra để đấu với bọn họ?"

 

Nói rồi, hắn lẩm bẩm tự hỏi: "Tại sao bọn họ đều chết, vì sao người c.h.ế.t không phải là ta? Tại sao lại chỉ còn một mình ta sống sót?"

 

Đây là câu hắn nói nhiều nhất sau khi tỉnh lại.

 

Hắn không giải thích, ta cũng chẳng hỏi ý hắn là gì.

 

Ta chỉ biết, hắn là người chúng ta phải tốn không ít công sức mới cứu được, càng không thể lãng phí tiền thuốc.

 

Nếu hắn chết, ta biết tìm ai đòi nợ đây?

 

"Vậy nên ngươi muốn từ bỏ sao? Ngươi muốn đầu hàng sao? Ngươi muốn để sự hy sinh của bọn họ trở nên vô nghĩa? Ngay cả can đảm thử một lần cũng không có? Thật sự là không có chí khí! Tốt thôi, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ toại nguyện cho ngươi. Xem sau khi ngươi c.h.ế.t rồi còn có mặt mũi đi gặp mặt những người đã hy sinh tính mạng vô nghĩa vì ngươi."

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:59:40

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện