8
Giữa lúc đang giằng co, ta chỉ thấy một dáng người mặc y phục trắng tinh, đội mũ trùm che mặt, chính là Thôi Yên đang đi tới. Nàng ấy dáng vẻ đoan trang, bước đi nhẹ nhàng tựa liễu yếu trước gió.
Theo sau nàng ấy là mấy người tỳ nữ.
Dưới lớp lụa trắng, đôi mắt nàng ấy long lanh như mặt nước, nở nụ cười dịu dàng, gọi một tiếng: "Bùi lang."
Bùi Tri Lang nghe thấy, lập tức xoay người bước lên, giọng nói mềm mỏng hơn nhiều, ân cần hỏi: "Yên nương, hôm nay sao nàng lại ra ngoài? Xuân hàn vừa hết, thân thể nàng vốn yếu ớt, sao lại ăn mặc phong phanh thế này?"
Thôi Yên ho khẽ hai tiếng, nhẹ nhàng đáp: "Không sao cả. Hôm nay trời đẹp, ta muốn ra ngoài dạo một chút. Không ngờ lại tình cờ gặp được chàng."
Nói xong, nàng ấy lịch sự gật đầu với ta rồi tiếp tục nói: "Phải rồi, chàng có quen biết vị cô nương này sao? Lần trước nàng ấy đã giúp ta. Chỉ là ta vội vàng rời đi, quên hỏi tên nàng ấy."
Nhớ lại kiếp trước ta từng gặp qua các tiểu thư khuê các ở kinh thành, hiếm có người nào bình dị gần gũi giống như Thôi Yên.
Muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn tướng mạo có tướng mạo, đừng nói là Bùi Tri Lang thích, ngay cả ta cũng thích nàng ấy.
Điều quan trọng nhất là, nàng ấy ra tay rất hào phóng.
Bùi Tri Lang nửa tin nửa ngờ liếc ta một cái, đầy vẻ cảnh giác: "Thật sao?"
Thôi Yên gật đầu, sau đó một mình tiến đến gần ta, trao đổi tên tuổi rồi nhẹ giọng nói: "Lần trước cô nương nói muốn tìm việc làm, đúng lúc phủ thượng ta đang tuyển người. Nếu không chê, ba ngày sau đến Thôi phủ chúng ta, được chứ?"
Ta gật đầu đồng ý, bọn họ liền rời đi.
Trước khi đi, Thôi Yên còn cố ý quay đầu lại, vén nhẹ lớp lụa trắng, tinh nghịch nháy mắt với ta.
Có lẽ nàng ấy lo lắng Bùi Tri Lang sẽ làm khó ta nên mới vội kéo hắn rời đi.
Đến Thôi phủ làm việc cũng tốt.
Ở kiếp trước, Thôi gia có mối quan hệ mật thiết với Thái tử.
Nếu ta vào được Thôi phủ, tạo mối quan hệ tốt với Thôi Yên, không chừng có thể tìm hiểu thêm nhiều bí mật, ngăn chặn được thảm kịch kiếp trước.
Nếu như thuận lợi, còn có thể tác hợp cho hai người bọn họ.
Nhìn bóng lưng bọn họ sóng đôi rời đi, ta không khỏi chua xót thốt lên: "Phải nói thật, hai người bọn họ đúng là rất xứng đôi."
Lời vừa dứt, bên cạnh bất thình lình vang lên giọng nói lười biếng mà đáng ghét: "Ở trên đường mà khóc lóc thật khó coi, cho dù không được huynh trưởng của ta để mắt tới, cũng không đến nỗi kém cỏi như thế chứ? Ta khuyên ngươi thức thời mà sớm từ bỏ đi. Ngươi không tự nhìn lại mình xem, từ đầu đến chân có chỗ nào so được với Thôi Yên."
Ta quay đầu nhìn về phía Bùi Tri Hành đang khoanh tay đứng đó xem kịch vui. Lúc này ta mới nhận ra tầm nhìn của mình đã nhòe đi bởi nước mắt.
Ta lau khô nước mắt, lườm hắn một cái, rồi dùng giọng địa phương đất Thục nói: "Ngươi biết cái quái gì. Lão nương không còn nam nhân, khóc một chút cũng không được sao?"
Có lẽ hắn nghe không hiểu được hết, chỉ nghe được mấy chữ "không còn nam nhân" liền cố ý kéo dài giọng, giả bộ kinh ngạc: "Ồ, hóa ra là góa phụ."
Ta bực mình mắng lại: "Góa cả dòng họ nội nhà ngươi!"
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không sai.
Kiếp trước, nếu như ta không c.h.ế.t thì đúng là góa phụ.
Kiếp này còn thảm hơn, còn chưa thành thân đã thành góa bụa.
Đợi ta trở lại Thục châu, nhất định phải quên hắn, tìm mười tám chàng tiểu quan để vui vẻ.
Sau khi hạ quyết tâm, ta hậm hực hỏi: "Chẳng phải ngươi cũng thích Thôi tiểu nương tử sao? Ngươi không đau lòng à?"
Bùi Tri Hành như bị chọc tức đến bật cười, hỏi ngược lại: "Ai nói với ngươi là ta thích nàng ấy?"
"Nếu như ngươi không thích, vậy ngày đó tại sao hai tên tùy tùng của ngươi lại cản đường nàng ấy?" Nói xong, ta đột nhiên bừng tỉnh: "Ta hiểu rồi. Ngươi chính là kẻ lòng dạ hẹp hòi, thấy huynh trưởng của ngươi điểm nào cũng ưu tú hơn ngươi, nên ghen ghét. Nói ta kém cỏi, dù sao cũng còn tốt hơn kẻ lòng dạ hẹp hòi như ngươi."