Nói xong, ta ôm ngang người hắn từ giường lên, bước đến bên cửa sổ, làm như muốn ném hắn xuống.
Gian phòng nằm trên tầng hai của khách điếm. Nếu như ngã xuống, hắn sẽ không c.h.ế.t ngay nhưng sẽ bị cơn đau xé nát xương cốt hành hạ, cảm nhận rõ ràng từng giọt m.á.u rỉ ra từ tứ chi.
Hắn nhắm mắt, không giãy dụa, chỉ có sắc mặt ngày càng đỏ lên.
Khi cơ thể hắn đã vượt qua ngưỡng cửa sổ, ta vẫn chưa buông tay ngay.
Xung quanh im phăng phắc, gió đêm lùa qua bên tai.
Cứ thế giằng co hồi lâu, đến mức tay ta gần như tê cứng.
Ta đếm ngược từng tiếng, ép hắn phải đưa ra quyết định: "Ba, hai..."
Đến khi ta đếm tới "một", mồ hôi lạnh rịn ra trên trán hắn, tay siết chặt lấy áo ta.
Ta biết, từ khoảnh khắc này hắn đã có lựa chọn, những lời ta nói không phải vô ích.
Hắn gióng như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, trong ánh mắt kiên định phản chiếu ánh sáng từ cáci đèn lồng treo dưới mái hiên, chậm rãi nói: "Ngươi nói đúng. Nếu ta cứ c.h.ế.t nhục nhã như thế này, ta không còn mặt mũi nào đối diện với bọn họ. Đa tạ ngươi đã đánh thức ta."
"Không cần khách sáo. Lần sau nếu còn muốn chết, nhớ gọi ta. Nhưng bản cô nương chỉ quản giết, không quản chôn. Chôn xác là giá tiền khác. Lần sau ta sẽ không nương tay đâu."
Từ đó về sau, hắn thay đổi hẳn chỉ sau một đêm, tính tình trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn uống thuốc, ăn uống đúng giờ, không còn sa sút như trước nữa.
Còn ta gần như trở thành nha hoàn của hắn, mỗi ngày sắc thuốc, đưa ba bữa cơm, thỉnh thoảng còn kiêm luôn làm gậy chống cho hắn.
Đương nhiên, ta chưa bao giờ làm việc gì mà chịu lỗ vốn.
Những gì hắn nợ, ta đều ghi chép đầy đủ trên sổ nợ.
Khi chân hắn vừa lành, hắn để lại một bức thư rồi lặng lẽ rời đi không một lời từ biệt. Trong thư hắn viết những gì thiếu nợ chờ lần sau gặp mặt sẽ trả. Kèm theo thư là một miếng ngọc bội màu trắng đã bị mẻ một góc. Ngọc có chất liệu mịn màng, bề mặt nhẵn nhụi, rõ ràng là vật thường xuyên mang bên mình, thường xuyên được vuốt ve qua năm tháng.
Trong thư chỉ có vài dòng cảm ơn ngắn gọn, hắn không nói mình sẽ đi đâu, cũng không hỏi ta từ đâu đến.
Trời đất rộng lớn, làm gì có lần gặp lại nào nữa.
Ta nghĩ bụng, hắn chỉ muốn quỵt nợ mà thôi.
Giận thì giận nhưng ta vẫn cẩn thận cất lá thư và ngọc bội vào chỗ an toàn.
10
Thôi phủ là một tòa nhà năm gian năm sân, tinh xảo và trang nhã, cực kỳ bề thế.
Ngoài trưởng tử Thôi Thúc Ngọc và Đông Lai Hầu đang làm quan tại kinh thành, những người khác trong Thôi gia đều sống ở Lâm An. Đông Lai Hầu chỉ có chính thê Vương thị, chưa từng nạp thiếp, vì thế Thôi phủ rộng lớn có chút tĩnh lặng.
Sau khi nha hoàn Hồng Ngọc dẫn ta vào phủ, nàng ssdy đưa ta đến tiền sảnh. Trên đường đi, nàng ấy lải nhải không ngừng về các quy củ trong phủ, vừa đi vừa nói trọn vẹn một khắc.
Ta xách theo túi hành lý, lặng lẽ đi theo nàng ấy.
Thôi thị không hổ là thế gia vọng tộc, quy củ của nha hoàn còn nghiêm ngặt hơn cả lễ nghi dành cho các tiểu thư khuê các ở kinh thành.
Sau khi hành lễ bái kiến Thôi phu nhân, Thôi Yên định dẫn ta về Tây Uyển của nàng ấy.
Vừa xoay người chuẩn bị rời đi, Thôi phu nhân đã lên tiếng gọi chúng ta lại, nói rằng Thôi phủ không nuôi kẻ nhàn rỗi, phải xem bản lĩnh của ta rồi mới quyết định có giữ lại hay không.
Ta hiểu, dù sao đây cũng là tuyển chọn hộ vệ.
Một nữ tử mảnh mai, xinh đẹp như ta, quả thực không giống người biết võ nghệ.
Thôi Yên lo lắng ta bị làm khó, liền khoác tay Thôi phu nhân, nhẹ giọng thuyết phục:
"Mẫu thân, người yên tâm đi. Con tin tưởng vào bản lĩnh của Khanh Khanh. Lần trước nàng ấy một mình đánh lui hai tên lưu manh, con đã tận mắt chứng kiến võ công của nàng ấy. Hơn nữa, là con mời nàng ấy đến làm hộ vệ cho con, chẳng lẽ người muốn con trở thành người nói không giữ lời sao?"