{{ msgSearch }}

Chương 35

Vẫn Nhớ Người Như Xưa

Đang Cập Nhật 743 Chữ 24/01/2025 23:59:42

34

 

Không biết ta đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời .

 

Ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng, vừa ngẩng đầu lên ta đã thấy Bùi Tri Hành canh chừng ở bên giường.

 

Hắn ngồi bệt dưới đất, một tay chống trán, ngủ rất say.

 

Ta chậm rãi ngồi dậy, cúi người từ từ tiến gần hắn.

 

Cách nhau chỉ một khoảng ngắn, ta cẩn thận ngắm nhìn hắn một lúc, vừa định đưa tay chạm vào khuôn mặt thanh tú anh tuấn kia, không ngờ hắn lại đột nhiên mở mắt. Ta giật mình lập tức rụt tay lại, dựa người ra phía sau.

 

Hắn ngồi ở mép giường, không nói lời nào chỉ ôm chặt lấy ta, nghiêng đầu tựa vào hõm vai ta.

 

Hơi thở của hắn phả lên làn da, lập tức khiến ta cảm thấy tê dại.

 

Giọng hắn khàn khàn, có chút nghẹn ngào:

 

"Khanh Khanh, xin lỗi. Nếu không phải vì ta, nàng sẽ không đến kinh thành, sẽ không đi tìm Tống Từ, cũng sẽ không bị Triệu Kỵ và Triệu Hành Triết làm tổn thương, tất cả là lỗi của ta."

 

Ta vỗ nhẹ lên lưng hắn, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng an ủi:

 

"Không phải lỗi của chàng. Là do ta quá sơ ý, khinh địch, không nên tự mình đến Từ phủ."

 

Hắn liên tục nói về nỗi sợ hãi của mình.

 

Ta cũng để mặc hắn ôm, lặng lẽ lắng nghe.

 

Giống như đêm đó, khi Triệu Kỵ nói với ta rằng hắn c.h.ế.t không toàn thây, trong lòng ta cũng lo lắng đến cực điểm.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ buông tay.

 

Ta hỏi hắn:

 

"Kết quả kỳ thi Hội sao rồi? Triệu Kỵ cố ý nhắm vào Bùi gia, hối lộ quan chủ khảo để tráo đổi bài thi. Còn nữa, Tống Từ giả là người của Triệu Hành Triết, vậy Tống Từ thật thế nào rồi? Ta bị truy nã vì cái c.h.ế.t của Từ Nguyên Tấn, chàng đưa ta về đây, chỉ sợ sẽ liên lụy đến các ngươi…"

 

Hắn vội vàng ngắt lời ta:

 

"Không phải nàng liên lụy đến chúng ta, mà là ta liên lụy đến nàng. Đừng lo, mọi việc đã có ta. Nàng cứ ở đây an tâm dưỡng thương. Ta đi dặn dò nhà bếp làm chút đồ ăn cho nàng."

 

Nhắc đến ăn, ta thực sự thấy đói.

 

Trước đó bị Triệu Hành Triết giam cầm mấy ngày, cơm canh vừa lạnh vừa cứng, ta hầu như không ăn được gì.

 

Hắn đứng dậy vừa đi mấy bước, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói:

 

"Chờ con nghĩ đến việc chuẩn bị đồ ăn, tiểu cô nương nhà người ta đã đói lả rồi."

 

Người phụ nhân khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, dung mạo đoan trang, cử chỉ tao nhã, ăn mặc không quá xa hoa nhưng thanh lịch.

 

Bùi Tri Hành gọi bà ấy một tiếng: "Mẫu thân."

 

Kiếp trước, ta chưa từng gặp Bùi phu nhân. Kiếp này, vì Thôi gia và Bùi gia kết thông gia, ta từng đi cùng Thôi Yên gặp bà ấy vài lần. Nhưng nghĩ lại, có lẽ bà ấy không có ấn tượng gì với ta.

 

Bùi phu nhân phớt lờ hắn, tự tay bưng một bát thuốc bổ mang đến bên giường, dịu dàng nói với ta: "Cẩn thận nóng."

 

Quay đầu lại mắng Bùi Tri Hành :

 

"Tiểu tử thối, ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được, lớn từng này mà vô dụng. Con xem đứa nhỏ này bị thương đến mức nào rồi? Ta nhìn thấy mà đau lòng."

 

Bị thương nặng nhiều ngày, ta đại khái là không còn chút khí sắc..

 

Ta uống một ngụm thuốc bổ, lại liếc nhìn Bùi Tri Hành đang tự trách, vội vàng nói giúp hắn:

 

"Bùi phu nhân, không thể trách hắn."

 

"Xưng hô như vậy thì quá xa cách rồi. Con gọi ta một tiếng bá mẫu đi, dù sao sau này cũng là người một nhà rồi."

 

Ta giật mình: "Bá mẫu."

 

"Mẫu thân con tên là Giang Quân đúng không?"

 

"Đúng vậy."

 

Bà ấy mỉm cười, như đã hiểu rõ: "Khi ở Lâm An, ta đã muốn hỏi điều này, tiếc rằng mãi không có cơ hội. Vừa nhìn thấy con lần đầu, ta đã nhận ra ngay. Con thật giống với bà ấy."

 

Nghe Bùi phu nhân kể, những năm trước, khi bà ấy còn chưa xuất giá, từng đi du ngoạn ở Thục Châu tình cờ quen biết mẫu thân ta.

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:59:42

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện