{{ msgSearch }}

Chương 34

Vẫn Nhớ Người Như Xưa

Đang Cập Nhật 754 Chữ 24/01/2025 23:59:42

Triệu Hành Triết hơi nheo mắt, cười nhạo:

 

"Ám sát ngươi? Ngươi quá coi trọng mình rồi. Khi đó ta còn không biết có ngươi tồn tại trên đời, tại sao phải phí công phí sức đi ám sát một người không có chút đe dọa nào như ngươi? Bây giờ bắt ngươi, chẳng qua chỉ vì Bùi gia và Triệu Ký đều đang tìm ngươi."

 

Nghe câu trả lời của hắn ta, sự phỏng đoán trong lòng ta đã được xác nhận.

 

Quả nhiên, mọi chuyện đều là cái bẫy mà Triệu Kỳ giăng ra.

 

Ta và Bùi Tri Hành đều đã trúng kế của hắn ta.

 

Ta nói: "Xem ra Triệu Ký mới là chim hoàng yến ở phía sau. Ngươi và Bùi gia có hiềm khích, tất cả đều là hắn giở trò sau lưng."

 

"Nếu không phải Bùi gia, sao ta lại mất đi ngôi vị Thái tử? Bùi gia, Triệu Ký và Triệu Ngự Châu, ta sớm muộn sẽ tìm từng kẻ một để đòi lại."

 

"À đúng rồi, nói cho ngươi một chuyện. Bây giờ ngươi đã trở thành tội phạm g.i.ế.c người bị cả thành truy nã, tốt nhất đừng chạy lung tung. Nếu rơi vào trong tay Triệu Kỳ, ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu."

 

Nói hay lắm, giống như rơi vào tay hắn ta chính là may mắn của ta.

 

Nói xong, Triệu Hành Triết rời đi.

 

Lệnh truy nã mà hắn nhắc đến, có lẽ là Triệu Ký đổ tội g.i.ế.c Từ Nguyên Tấn lên đầu ta.

 

Triệu Hành Triết tạm thời không có ý định g.i.ế.c ta, ta cũng yên tâm dưỡng thương, chỉ chờ đợi hồi phục sức lực rồi tìm cơ hội rời đi.

 

Trong cơn sốt cao mơ màng, ta liên tục mơ thấy ác mộng.

 

Ta mơ thấy Bùi Tri Hành bị trúng tên, nằm trong vũng máu, thoi thóp, trong khu rừng tối tăm u ám xuất hiện một đàn sói hoang, bọn chúng xông tới, nhe ra hàm răng sắc nhọn cắn xé thân thể hắn.

 

Ta điên cuồng muốn đuổi bầy sói đi nhưng lại giống như một người vô hình, không thể nào chạm vào bọn chúng, chỉ có thể bất lực đứng nhìn, không ngừng gọi tên hắn.

 

Khi tỉnh lại, cả người ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Bùi Tri Hành, đợi ta thêm một chút nữa.

 

Ta sẽ tìm mọi cách để tìm được chàng.

 

Chàng đã nói sẽ giữ lại một mạng sống để trở về cưới ta.

 

Chàng không thể nuốt lời.

 

33

 

Qua mấy ngày quan sát, ta đã rõ tình hình của đội thủ vệ canh gác trong nội viện.

 

Hai người canh ở cổng, còn trong sân thì có lính tuần tra theo giờ. Tuy nhiên, mỗi ngày vào giờ Tý, bọn họ sẽ đổi ca một lần.

 

Đây là cơ hội duy nhất để ta rời đi.

 

Từ nhỏ ta đã quen làm việc với sắt thép, mở khóa là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Khi bước ra khỏi phòng, cả viện yên tĩnh như tờ.

 

Đêm đã dần khuya, mà ta lại không rõ bố trí của trạch viện này, chỉ có thể cẩn thận dò dẫm từng bước.

 

Ta còn chưa kịp ra ngoài, đã nghe thấy tiếng huyên náo và bước chân dồn dập vang lên khắp nơi.

 

Có người phát hiện ta trốn thoát rồi.

 

Ta vội vàng trốn sau một hòn giả sơn bên hồ, nắm chặt mũi tên.

 

Ánh lửa dần dần xé tan bóng đêm.

 

Một nhóm lính đang cầm d.a.o tiến lại gần ta.

 

Một bước.

 

Hai bước.

 

Ba bước.

 

Chỉ một chút nữa thôi, bọn họ sẽ phát hiện ra ta.

 

Ta nín thở, cả người căng cứng.

 

Đột nhiên, bọn họ nghe thấy từ phía xa vang lên tiếng động, lập tức quay đầu đi tìm.

 

Ta bước ra khỏi giả sơn, trực giác mách bảo có người đứng sau lưng, ta lập tức quay lại, đưa mũi tên về phía đối phương.

 

Hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, nhẹ nhàng gọi: "Khanh Khanh."

 

Là Bùi Tri Hành.

 

Hắn nhìn ta chăm chú, trong mắt tràn đầy thương yêu.

 

Trong lòng ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhất thời không thể phân biệt được hắn trước mắt là thật hay là ảo.

 

Lưỡng lự một lúc, ta đưa tay lên vuốt nhẹ lên khuôn mặt hắn, cảm nhận được hơi ấm.

 

Ta vui đến phát khóc: "Chàng đã trở về."

 

"Xin lỗi, ta đến muộn."

 

Nghe được câu trả lời của hắn, ta không khỏi buông lỏng cơ thể, những dây thần kinh căng thẳng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng được thư giãn.

 

Ngay sau đó, trước mắt ta tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:59:42

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện