"Nếu muốn biết, không bằng ngươi cầu xin ta thử xem?"
"Cầu xin ngươi? Ta thà c.h.ế.t còn hơn."
"Bản vương lại không nỡ để ngươi chết. Nói cho ngươi cũng chẳng sao, chính tay bản vương đã b.ắ.n c.h.ế.t hắn ở Trường Dã Lĩnh, hắn rơi xuống vách đá bị bầy sói xé xác, c.h.ế.t không toàn thây."
Không hiểu vì sao, trong lòng ta đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, cuối cùng bị cảm giác bất an hoàn toàn chiếm lấy.
Ta cố giữ vững tinh thần: "Ngươi đừng hòng lừa ta."
Hắn ta phất tay: "Bắt lấy, bản vương muốn nàng ta sống."
Lời vừa dứt, bốn phương tám hướng hàng loạt mũi tên xé gió lao tới, mang theo sát khí lạnh lẽo và sắc bén.
32
Tối hôm đó, Từ Nguyên Tấn cùng tiểu thiếp bị Triệu Kỳ sát hại.
Từ Nguyên Tấn vừa chết, chuyện gian lận kỳ thi Hội liền không còn bằng chứng. Chỉ e rằng Triệu Kỳ sớm đã có ý định trừ khử ông ta, mà ta cũng nằm trong tính toán của hắn ta.
Bản thân ta dù thoát khỏi sự truy đuổi của Triệu Kỳ nhưng lại bị trọng thương.
Khi đang vô định lẩn trốn cấm quân trên phố, ta gặp được Tống Từ trong một con ngõ hẹp tối tăm.
Hắn ta vận một thân áo đen bó sát, trông rất gọn gàng, thấy ta bị trọng thương, hắn bước lên đỡ lấy ta.
Trong lúc vô tình chạm vào tay trái của hắn ta, ta lập tức nhận ra điều gì đó không đúng.
Suy nghĩ một lúc, ta lập tức rút ngay con d.a.o găm giấu trong tay áo ra, dí vào cổ hắn ta:
"Ngươi không phải Tống Từ."
Hắn ta buông tay, đứng yên tại chỗ, không chút hoang mang nói:
"Sao ngươi dám chắc như vậy?"
"Tống Từ giỏi đàn cổ cầm, đầu ngón tay trái của hắn vì thường xuyên tiếp xúc với dây đàn nên có vết chai. Còn tay trái của ngươi lại không có, ngược lại trên hổ khẩu bên tay phải lại có. Ngươi là người luyện võ."
"Chẳng trách, ta tới Từ phủ liền bị Triệu Kỳ tính kế. Rốt cuộc ngươi là ai? Tống Từ đang ở đâu?"
Hắn ta cười nhạt, giọng điềm nhiên: "Cũng không phải kẻ ngu ngốc, chỉ tiếc ngươi nhận ra quá muộn."
Một mùi hương lạ xộc thẳng vào mũi, ta lập tức mất đi ý thức.
...
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng kín.
Trong phòng trống rỗng, chẳng có vật dụng gì.
Một tia sáng mỏng xuyên qua khe cửa, bụi mờ bay lơ lửng trong chùm sáng.
Ta ngồi dựa vào tường, cảm giác lạnh lẽo từ vách đá thấm qua lớp áo, khiến cơ thể đang sốt của ta như hạ bớt nhiệt.
Có lẽ vì thấy ta trọng thương trốn không thoát, nên bọn chúng không trói tay chân của ta lại. chỉ là tất cả d.a.o găm và cung nỏ trên người đều bị tịch thu.
Ngoại trừ một đầu mũi tên vẫn còn.
Đó là mũi tên Triệu Kỳ dùng để g.i.ế.c Từ Nguyên Tấn.
Khi rời khỏi Từ phủ, ta cố ý mang nó theo.
Ban đầu nghĩ rằng có thể dùng làm bằng chứng nhưng lại vô tình phát hiện nó giống hệt với mũi tên đã b.ắ.n ta bị thương ở Lâm An.
Phải chăng sát thủ ở Lâm An khi đó chính là người của Triệu Ký?
Mục đích của hắn ta là mượn tay Bùi gia để lật đổ Thái tử, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng leng keng của ổ khóa bị mở. Cửa phòng bật mở.
Ánh tà dương đỏ rực bên ngoài khiến mắt ta chói lóa, ta không tự chủ dược nheo mắt lại, đưa tay che ánh sáng.
Qua kẽ tay, ta thấy một bóng dáng mặc áo màu nhạt,Triệu Hành Triết.
Xem ra Tống Từ giả là người của hắn ta.
"Thái tử?" Ta cười nhạt: "Không đúng, là phế Thái tử mới đúng."
Hắn ta giận tím mặt, siết chặt cổ ta:
"Một kẻ tù nhân như ngươi có tư cách gì để chế nhạo ta?"
Ta ngồi yên tại chỗ, không phản kháng, dần dần cảm thấy khó thở, nhắm mắt lại tĩnh tâm để tiết kiệm sức lực.
Hắn ta dường như cảm thấy nhàm chán, buông tay ra, tự nói với mình:
"Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng yến ở phía sau. Người chiến thắng cuối cùng, chỉ có thể là ta."
Để giải đáp sự nghi ngờ trong lòng, ta trực tiếp hỏi:
"Nhị hoàng tử, chúng ta vốn không quen biết, cũng không có ân oán gì, vì sao ngươi cứ bám lấy ta không tha? Thậm chí khi ta ở Lâm An, ngươi còn phái người ám sát ta."