Lời nói ấy làm lòng ta ấm áp.
Bùi Tri Hành, con người này, cho dù bản thân đang lâm vào nguy hiểm, vẫn luôn nghĩ cho ta.
"Đa tạ, cũng chúc ngươi đỗ đạt như ý nguyện."
Chỉ trong vài câu nói, đám cấm quân đã quay lại.
Ta chỉ có thể vội vàng lẩn tránh, sau đó nhìn theo bóng hắn bước vào Cống viện.
31
Trong thời gian thi Hội, ta luôn theo dõi động tĩnh ở Cống viện, tiện thể chờ tin tức của Bùi Tri Hành. Đến ngày cuối cùng của kỳ thi, Triệu Ký hồi kinh nhưng Bùi Tri Hành vẫn chưa trở về.
Không liên lạc được với Bùi gia, ta đành đến Bách Hoa Lâu tìm Tống Từ.
Nghe nói Tống Từ vốn là tử đệ quan gia, giỏi thi hoạ, đặc biệt chơi đàn rất hay. Sau này, Tống gia bị hãm hại, Tống Từ bất đắc dĩ phải vào Bách Hoa Lâu mưu sinh, là người có thể tin cậy.
Ta trèo tường từ hậu viện vào Bách Hoa Lâu, đi ngang qua một gian phòng, dường như nghe thấy tiếng của Triệu Ký, liền không kìm được mà ngồi ngoài cửa nghe trộm. Không ngờ lại nghe được một bí mật.
Triệu Ký ra lệnh cho chủ khảo tráo đổi bài thi, đồng thời khiến Bùi Tri Lang bị đánh rớt.
Bởi vì cách một cánh cửa, ta không nhìn thấy mặt quan chủ khảo, chỉ nghe Triệu Kỳ gọi một tiếng "Từ công". Nhớ lại kiếp trước, trong triều chỉ có Thượng thư Bộ Lại Từ Nguyên Tấn là người họ Từ đủ tư cách làm quan chủ khảo.
Từ Nguyên Tấn vốn tham tiền háo sắc, Triệu Kỳ dễ dàng nắm được điểm yếu này để mua chuộc ông ta. Nhưng loại người như vậy lại rất dễ trở mặt.
Ta vội vàng rời đi, tìm gặp Tống Từ, kể cho hắn ta chuyện gian lận, rồi hỏi nếu muốn đi Bắc Cương tìm Bùi Tri Hành, con đường nào nhanh nhất.
Hắn ta bảo ta cứ chờ, nói rằng không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Ta đáp rằng, ta không chờ được.
Cuối cùng, hắn đưa cho ta một tấm địa đồ, đánh dấu tuyến đường cần đi.
Về phần Từ Nguyên Tấn, ta nhờ hắn ta tìm cách chuyển thư cho Bùi phủ.
Mặt khác, trước khi rời kinh, ta quyết định đến Từ phủ một chuyến để đảm bảo mọi chuyện không xảy ra sơ suất.
Sau khi rời khỏi Bách Hoa Lâu, ta lợi dụng màn đêm lẻn vào phủ đệ của Từ Nguyên Tấn, cẩn thận tránh né những toán lính canh tuần tra lác đác, cuối cùng cũng đến được nội viện nơi ông ta nghỉ ngơi.
Đến trước cửa phòng, ta nghe thấy bên trong vọng ra những âm thanh nam nữ hoan ái, giữa màn đêm tĩnh mịch lại càng rõ ràng.
Thật khiến người ta điếc tai nhức óc.
Khốn kiếp.
Ta làm thế nào cũng không ngờ mình lại xui xẻo gặp phải cảnh tượng này.
Chỉ cảm thấy vành tai nóng bừng lên, động tác bất giác khựng lại.
Đang lúc ta phân vân, trên các xà nhà xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám vệ binh cầm cung.
Cửa viện được thắp sáng bằng những ngọn đuốc, một nam nhân thân hình cao lớn, dáng vẻ ung dung, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước tới.
Người đến là Triệu Ký, phía sau hắn ta đi theo không ít thị vệ.
Hắn ta nhìn ta đầy vẻ thích thú, giọng lạnh lùng:
"Vở kịch này có hay không? Bản vương đặc biệt sắp đặt cho ngươi."
Bên ngoài náo động lớn như vậy nhưng âm thanh trong phòng vẫn không dừng lại, rõ ràng là người bên trong đã bị Triệu Ký hạ dược.
Hắn ta cố ý sắp đặt vở kịch này, chẳng qua là muốn bóc trần điểm yếu của ta.
Kiếp trước, hắn ta từng giam cầm ta, cũng từng dùng loại thuốc cực mạnh để khống chế ta.
Nhưng hắn không đạt được ý đồ.
Bởi vì, ta đã chết.
Ta kín đáo quan sát các thị vệ xung quanh, ít nhất cũng phải năm mươi người.
Ta siết chặt cây roi trong tay: "Triệu Ký, ngươi thật đúng là luôn bỉ ổi như vậy."
Hắn ta lại cười lớn, như thể vừa nhận được lời khen ngợi, giọng cười quái dị đến cực điểm:
"Quá khen.”
"Khánh Khánh, ta đã nói rồi, sẽ có ngày ngươi chủ động cầu xin ta."
Ta lạnh lùng nói: "Ngươi nằm mơ đi."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tung tích của hắn?"
Ta giả vờ không hiểu: "Chẳng phải hắn đang yên ổn ở Bùi phủ sao? Ta cần gì phải hỏi ngươi."
"Bùi Tri Lang đúng là ở Bùi phủ. Còn Bùi Tri Hành thì sao? Ngươi không muốn biết hắn sống hay c.h.ế.t sao?”