Nếu tin thì tốt.
Nếu không tin, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng ta đang chia rẽ quan hệ giữa Bùi gia và Thái tử, mà nghị luận Thái tử càng là tội đại bất kính.
Thôi Yên đưa cho ta một viên mứt: “Lúc đó Bùi nhị lang chỉ nói hai chữ.”
“Hoang đường?” Ta thử đoán rồi bỏ viên mứt vào miệng.
Nàng ấy khẽ cười một tiếng, sau đó bắt chước giọng điệu của Bùi Tri Hành: “Ta tin.”
Vị ngọt của viên mứt xoa dịu đi dư vị đắng trong miệng, ngọt ngào thấm vào tận đáy lòng.
“Hắn không nghi ngờ ta đang bịa chuyện sao? Theo tính cách của hắn, lẽ ra sẽ không tin ta mới đúng.”
“Lúc đó ta cũng nghi ngờ giống như ngươi, liền hỏi lý do. Hắn nói là trực giác.”
Trực giác.
Cũng giống như trực giác của ta mách bảo rằng, hắn chính là Bùi Tri Lang của kiếp trước.
Mặc dù ta không rõ tại sao hắn lại sống dưới thân phận Bùi Tri Lang nhưng điệu hát dân gian quen thuộc mà hắn hát đêm đó khiến ta hoàn toàn chắc chắn rằng hắn chính là phu quân của ta.
Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Hiện giờ hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”
Thôi Yên thoáng suy nghĩ một lúc: “Có lẽ hắn đang ở nhà lao thẩm vấn thích khách. Người khác thẩm vấn mấy ngày cũng không hỏi ra được gì, nên Bùi Nhị Lang và phụ thân hắn đã tự tiến cử muốn đích thân đi thẩm vấn. Hắn xưa nay vốn không quan tâm mấy chuyện này, ta nghĩ phần lớn là vì ngươi.”
Nghe nàng ấy nói xong, ta lập tức xốc chăn xuống giường mặc y phục nhưng không ngờ động tác quá mạnh làm động đến vết thương, đau đến mức ta phải nín thở.
Thôi Yên thấy vết thương của ta chưa khỏi hắn, liền định đi cùng ta đến nhà lao.
Trong mắt nàng ấy dường như ánh lên những vì sao, vẻ mặt đầy phấn khích, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này đi gặp Bùi Tri Lang.
Ta nhìn thấu nhưng không nói.
Khi ra khỏi phủ, ta gặp Thôi phu nhân. Bà ấy vẻ mặt hiền hòa hỏi thăm tình trạng thương tích của ta, còn cho ta nghỉ thêm vài ngày, dặn dò ta phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
21
Nhà lao là nơi trọng địa, người không phận sự không thể vào.
Ta vốn dĩ không thể bước chân vào, nhưng nhờ có Thôi Yên và Bùi Tri Lang bảo lãnh, mọi việc đều thuận lợi.
Dưới sự dẫn dắt của ngục tốt, ta đi dọc theo hành lang âm u.
Từ xa đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của nam nhân, ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Bùi Tri Hành:
“Không chịu nói sao? Ta không giống bọn họ chỉ dùng thủ đoạn mềm mỏng, có rất nhiều phương pháp tra tấn, nhất định khiến ngươi muốn c.h.ế.t cũng không được.”
Ngục tốt dừng lại trước một cánh cửa sắt dạng song chắn, ra hiệu cho ta chờ ở bên ngoài.
Bên trong chính là nơi thẩm vấn phạm nhân.
Thích khách bị xích sắt trói chặt tứ chi, y phục gần như m.á.u tươi nhuốm đỏ.
Hắn bị hai ngục tốt ghì chặt xuống bàn, không thể nhúc nhích.
Phía đối diện, trên bàn chất đầy các dụng cụ tra tấn sáng loáng.
Bùi Tri Hành quay lưng về phía ta, đôi tay thon dài không tì vết lướt qua từng món dụng cụ, cuối cùng chọn lấy một con d.a.o găm, hắn cầm lấy, chơi đùa một lúc rồi tiện tay nhẹ nhàng hất lên không trung. Lưỡi d.a.o rơi xuống, hắn chuẩn xác nắm lấy chuôi, sau đó đ.â.m mạnh lưỡi d.a.o xuyên qua mu bàn tay phải của thích khách.
Lưỡi d.a.o găm xuyên thấu bàn tay, m.á.u nóng bỗng chốc b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Thích khách đối diện cắn chặt răng, đau đớn đến cả người run rẩy, trong cổ họng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Bùi Tri Hành lại cầm một con d.a.o khác lên, giọng châm biếm:
“Chậc, một đao vừa rồi ta không cẩn thận đ.â.m lệch, ngay cả gân cốt bàn tay phải của ngươi cũng không cắt đứt. Ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ nhắm thật chính xác rồi mới ra tay.”
Mười ngón liền tim, chỉ cần nhìn thôi mà ta đã cảm thấy đau buốt tận xương, bất giác quay mặt đi, tay nắm chặt lại, nhớ lại kiếp trước hắn cũng từng chịu đựng đủ loại hình phạt tàn khốc.
Chưa đợi lưỡi d.a.o đ.â.m xuống, thích khách đã không chịu nổi, run rẩy lên tiếng:
“Ta… ta nói… Là Thái tử.”