"Đa tạ ngươi." Nghĩ một lúc, ta vẫn quyết định giải thích: "Làm việc nhận tiền, cứu người khỏi tai họa. Chúng ta là bảo tiêu, điều quan trọng nhất là giữ uy tín. Một khi Thôi gia đã thuê ta, ta có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Thôi Yên."
Lúc đó thật ra ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết bảo vệ Thôi Yên là trách nhiệm của mình.
Thêm nữa, ta có võ công trên người, người luyện võ cầm vũ khí thì phải bảo vệ kẻ yếu.
Bùi Tri Hành tức giận hỏi ngược lại: "An nguy của nàng ấy còn quan trọng hơn mạng của ngươi sao?"
"Ừ, quan trọng hơn cả mạng của ta."
Hắn thấp giọng mắng một câu: "Cái thứ uy tín vớ vẩn. Ngươi cho rằng mạng Thôi Yên quan trọng, còn ta chỉ biết mạng của ngươi cũng chỉ có một mà thôi. Thật sự ngu ngốc không ai bằng."
Ta nghĩ mình nhất định bị sốt rồi, trong lòng bắt đầu cảm thấy tủi thân, đến mức giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào: "Bùi Tri Hành, ta vẫn còn bị thương đấy, đau sắp c.h.ế.t rồi. Ngươi không thể nói mấy lời hữu ích dỗ dành ta sao?"
Hắn vẫn nói chuyện cay nghiệt nhưng giọng điệu đã dịu đi rất nhiều: "Đau c.h.ế.t mặc xác ngươi, không có lời an ủi, nếu muốn mắng thì ta có cả đống, ngươi muốn nghe không?"
Có lẽ hắn chỉ là muốn dùng cách cãi lộn để khiến ta giữ được tỉnh táo.
Vừa nghĩ như thế, trong ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ta ghé đầu vào vai hắn, toàn thân lạnh toát, gió bên tai ngày càng mạnh, đầu óc bắt đầu không còn nghe theo sai khiến, đồng thời nói mê sảng: "Thật ra, ngươi và hắn ngoài dáng dấp giống hệt nhau, còn lại chẳng giống chút nào. Ngươi không lịch sự tao nhã bằng hắn, không có học vấn uyên bác bằng hắn, cũng không đối xử tốt với ta bằng hắn... Ngươi nói xem... sao ta lại nhận ngươi là hắn được chứ?"
"Bùi Tri Hành, ngươi rốt cuộc có phải là hắn không?" Ta lắc đầu trong mơ màng, một nỗi nhớ nhung mãnh liệt phá vỡ mọi rào cản, biến thành từng giọt nước mắt: "Ta rất nhớ hắn. Nếu hắn ở đây, nhất định sẽ hát để dỗ ta."
Bùi Tri Hành vẫn luôn im lặng từ nãy giờ, đột nhiên nghiêm nghị lên tiếng: "Hắn là ai?"
"Hắn là… "
Bởi vì giọng nói khàn khàn yếu ớt, hai chữ "phu quân" bị gió cuốn mất, không biết hắn có nghe rõ không.
Nhưng ta thật sự quá mệt, chẳng còn sức lực để nói lại lần nữa.
Bùi Tri Hành im lặng một lúc, rồi tức giận nói: "Không phải chỉ là hát thôi sao, có gì khó đâu, ta cũng biết hát, chắc chắn còn hát hay hơn hắn."
"Nể tình ngươi đang bị thương, ta đành miễn cưỡng hát cho ngươi một lần."
Nói xong, hắn lẩm bẩm: "Quái quỷ, nhìn thấy ngươi bị thương, không hiểu sao ta lại cảm thấy vô cùng đau lòng."
Có lẽ vì không nhận được câu trả lời từ ta, hắn quay lại nhìn ta, nhẹ nhàng gọi: "Sở Khanh Khanh, ngươi có nghe không…"
Mí mắt quá nặng, ta từ từ nhắm hai mắt lại, theo bản năng mở miệng nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Giữa rừng im lặng như tờ, giọng hắn trầm thấp như ngọc, chậm rãi vang lên, cất lên những lời hát quen thuộc, nhịp điệu trầm bổng du dương, là một bài hát dân gian Lâm An.
20
Vài ngày sau khi tỉnh lại, ta đã ở trong Thôi phủ.
Lúc uống thuốc, ta nghe Thôi Yên kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Nàng ấy nói, trên đường trở về thành, nàng ấy tình cờ gặp được Bùi Tri Hành, liền báo cho hắn biết chuyện sơn tặc nhờ hắn cứu giúp.
Sau khi biết chuyện, hắn bảo Bạch Thuật đưa Thôi Yên về thành và đi tìm viện binh, còn mình thì đơn thương độc mã chạy đến cứu ta.
Khi mọi người tìm thấy chúng ta, hắn đã cõng ta đi được ba dặm đường.
Trong lúc ta hôn mê, quan phủ đã bắt đầu điều tra lai lịch của đám sơn tặc. Quả đúng như ta dự đoán, bọn chúng không phải sơn tặc thật, mà là một nhóm tử sĩ giả dạng.
Sau khi bị bắt, tất cả bọn chúng đều uống thuốc độc tự sát. May mắn vẫn còn một kẻ sống sót nhưng người này vô cùng cứng miệng, không chịu khai bất cứ điều gì.
Ngoài ra, Thôi Yên cũng đã báo cho hai vị lang quân Bùi gia biết rằng Bùi gia sắp xảy ra chuyện bất trắc.
Ta dựa vào đầu giường, đặt bát thuốc xuống, lo lắng hỏi: “Bọn họ có tin không?”