{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 22

Vẫn Nhớ Người Như Xưa

Đang Cập Nhật 773 Chữ 24/01/2025 23:59:42

Ở kiếp trước, Thái tử Triệu Hành Triết và Triệu Ký tranh đoạt hoàng vị, rất nhiều người vô tội bị cuốn vào cuộc tranh đấu này mà mất mạng.

 

Trước khi chết, ta từng nghe Triệu Ký nói, Triệu Hành Triết đã bị phế truất ngôi vị Thái tử, giáng làm thường dân. Hắn ta thì  lại được sắc phong làm Thái tử kế nhiệm.

 

Bằng chứng để lật đổ Thái tử đều do Bùi Tri Lang thu thập. Nhưng Triệu Ký qua cầu rút ván, khiến hắn phải chịu oan khuất trong ngục.

 

Hiện tại, Triệu Hành Triết sớm xuống tay với ta. Chẳng lẽ, hắn ta cũng giống như ta, mang ký ức của kiếp trước, lo sợ ta sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn ta?

 

“Cạch” một tiếng, Bùi Tri Hành ném d.a.o găm xuống, cầm khăn tay bên cạnh lên lau ngón tay dính máu, rồi lạnh nhạt nói với thích khách:

 

“Ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng phải trả giá. Đã không có can đảm và năng lực thì an phận làm con chim cút cho yên thân. Làm tử sĩ làm gì, cố ra vẻ mạnh mẽ để rồi nhận lấy thảm bại.”

 

Nói xong, hắn quay người nhìn ta một cái đầy ẩn ý, ánh mắt lạnh lẽo, không mấy thiện cảm.

 

Ta âm thầm suy nghĩ, mấy ngày qua ta vẫn luôn hôn mê, chắc không có cơ hội đắc tội gì với hắn chứ?

 

Sao ta lại cảm thấy hắn là đang tức giận?

 

Hắn dặn dò ngục tốt tiếp tục thẩm vấn chi tiết, còn mình thì bước ra, lướt ngang qua ta mà không thèm liếc thêm một cái.

 

Ta nghi hoặc đi theo, mãi đến khi ra khỏi nhà lao, hắn vẫn không nói một lời nào.

 

22

 

Ánh chiều tà nhạt dần trên núi phía tây chiếu sáng đường nét khuôn mặt tuấn tú của hắn.

 

Ta ngước mắt nhìn nghiêng mặt hắn, mở lời một cách gượng gạo, trong lòng không khỏi dâng lên chút chua xót:

 

"Không ngờ, đây mới chính là con người thật của ngươi."

 

Ở kiếp trước, hắn từng nhậm chức ở Đại Lý Tự, quản lý hình ngục cả thiên hạ.

 

Ta từng mang bánh đến nha môn cho hắn, cũng từng thấy hắn thẩm vấn phạm nhân nhưng chưa bao giờ chứng kiến sự tàn nhẫn như hôm nay, thậm chí còn sử dụng tư hình.

 

Trong mắt ta, thậm chí trong mắt đồng liêu và bá tánh, hắn mãi mãi là một quân tử ôn hòa nhã nhặn.

 

Hóa ra, hắn đã tự biến mình thành một Bùi Tri Lang như thế.

 

Lừa được ta, cũng lừa được người trong thiên hạ.

 

Hắn khẽ nhếch môi, dừng lại, giọng điệu mỉa mai: "Đúng vậy, đây mới là con người thật của ta. Ngoài khuôn mặt, ta và huynh trưởng không có điểm gì giống nhau cả. Bây giờ nhìn rõ bộ mặt thật của ta rồi, sao còn chưa đi?"

 

Ta vòng đến trước mặt hắn: "Con người ngươi sao lại sáng nắng chiều mưa như vậy? Có phải ăn phải pháo không? Nói câu nào cũng chẳng lọt tai."

 

Quả nhiên, hắn của kiếp trước vẫn dễ thương hơn.

 

"Muốn nghe lời hay thì tìm huynh trưởng ta, tìm ta làm gì."

 

Nói xong, hắn cất bước vòng qua ta, tiến về phía xe ngựa.

 

Ta kịp thời chặn lại.

 

Hắn rũ mắt xuống nhìn ta với vẻ mất kiên nhẫn: "Tránh ra."

 

Ta đột nhiên ngộ ra: "Chẳng lẽ ngươi đang ghen với huynh trưởng mình đấy à?"

 

Hắn cười nhạt: "Chuyện cười. Trong từ điển của Bùi Tri Hành ta, vốn không có hai chữ ghen tuông."

 

"Ngươi cứ cứng miệng như vậy đi."

 

Điểm này thì đúng là không khác gì kiếp trước.

 

"Ta nói rồi, ta không có."

 

Ta bất lực nhượng bộ: "Được được, cứ coi như ngươi không ghen đi."

 

"Ngươi..." Hắn ngừng một lát, rồi giọng điệu lại lạnh lùng nói: "Ta không thèm tranh cãi với ngươi."

 

Ta nghiêm túc nói: "Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, hôm nay ta cũng phải nói rõ, để tránh cho bởi vì hiểu lầm mà lãng phí thời gian vô ích. Bùi Tri Hành, người mà ta ngày nhớ đêm mong luôn là ngươi, chưa bao giờ là huynh trưởng của ngươi. Ta vượt ngàn dặm xa xôi từ Thục Châu đến Lâm An, cũng là vì ngươi."

 

"Đến nước này mà ngươi còn muốn lừa ta."

 

"Ta không ôn hòa nhã nhặn bằng huynh trưởng, không có học thức uyên bác bằng huynh ấy, cũng không đối xử tốt với ngươi bằng huynh ấy."

 

"À đúng rồi, huynh ấy còn biết hát để dỗ dành ngươi. Tất cả những điều này đều là do chính miệng ngươi nói."

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:59:42

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :