"Không phải như các ngươi nghĩ đâu, chỉ là hiểu lầm."
Hai ngươi chúng ta cùng đồng thanh nói xong, lại quay sang nhìn đối phương.
Hắn gầm nhẹ một tiếng: "Câm miệng."
Nói xong, hắn ghét bỏ đẩy ta ra, nhanh chóng ngồi dậy buộc lại dây áo.
Ta nói: "Được rồi, vậy ngươi giải thích với họ đi."
Bùi Tri Hành trầm ngâm một lúc, ánh mắt ẩn chứa ý cười xấu xa, sau đó không nhanh không chậm nói: "Chuyện không liên quan đến ta. Chân của ta bị thương, là người bị ép buộc, đều là nàng ta ra tay."
Ta có chút không thể tin được mở to mắt: "?"
Cái gì gọi là người bị ép buộc?
Mặc dù là sự thật nhưng cũng rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Đây là giải thích kiểu gì chứ?
Còn là chân bị thương à?
Ta nhìn hắn rõ ràng không sao.
Ta cố gắng cứu vãn tình thế và nhân cách: "Đúng, đúng là ta ra tay trước nhưng đó chỉ là hiểu lầm, không phải như các ngươi nghĩ đâu."
Hai người bọn họ nghi ngờ nhìn chúng ta, có vẻ như không tin lời giải thích của ta.
Xong rồi.
Lần này thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.
Bùi Tri Lang khẽ cười, hiểu ý lên tiếng: "A Hành, nếu đệ thực sự thích Sở tiểu cô nương, khi về phủ ta sẽ thay đệ thưa với phụ thân, chọn ngày tới cửa cầu hôn."
"Không phải đâu."
Ta và Bùi Tri Hành đồng thanh từ chối.
Hắn trợn mắt liếc ta một cái rồi quay sang Bùi Tri Lang bật cười: "Lo tốt việc của huynh đi, chuyện của ta không cần huynh xen vào."
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài lều, vẫn không quên giả vờ là chân bị thương.
Ra khỏi lều, mãi đến khi đã ngồi lên xe ngựa của Thôi Yên, ta vẫn âm thầm tiếc nuối trong lòng vì không thể lột áo của hắn xuống, ngay cả miếng ngọc bội cũng bị hắn thừa cơ đoạt lại.
Thôi Yên cũng đang tiếc nuối, tiếc vì mình đến không đúng lúc. Hai người bọn họ vốn định đến để thông báo cho chúng ta tin vui thi đấu mã cầu chiến thắng, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.
Ta bất lực xoa trán, cố gắng giải thích: "A Yên, chuyện này không phải như tiểu thư nghĩ đâu, ta chỉ muốn xác nhận một việc thôi."
Nghe vậy, khuôn mặt không chút phấn son của Thôi Yên đỏ lên, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Rất rõ ràng, lời giải thích của ta chỉ càng làm mọi chuyện tệ hơn.
Nàng ấy lại nghĩ đi xa hơn.
Nàng ấy vỗ tay ta an ủi: "Khanh Khanh, ngươi không cần giải thích, không có gì phải xấu hổ cả. Nam nhân lớn phải kết hôn, nữ nhân lớn phải gả, trước khi kết hôn xác nhận năng lực của phu quân tương lai cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều ta không ngờ, ngươi lại là người hành động bạo dạn như vậy, nhanh như vậy đã giải quyết Bùi nhị lang rồi."
Xác nhận năng lực của phu quân tương lai?
Lần này đến lượt ta ngạc nhiên, chấn động đến mức ho sặc sụa mấy tiếng.
Câu này từ trong miệng nàng ấy nói ra có vẻ... không được bình thường.
Không đúng, phải nói là rất không bình thường.
Xe ngựa đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng của Hàn Ấp.
Hắn ta mang theo mấy tên sai vắt bao vây quanh xe ngựa Thôi gia, muốn tìm ta để đòi lại miếng ngọc bội bị cướp.
Hắn ta không thể trả thù Bùi Tri Hành, đương nhiên chỉ có thể tìm ta để trút giận.
Ta định đứng dậy xuống xe, Thôi Yên đã giữ tay ta lại: "Yên tâm, hắn không dám làm loạn đâu."
Nàng ấy nâng cao giọng, giọng điệu vốn luôn dịu dàng bây giờ lạnh lùng hơn nhiều: "Hàn tiểu lang quân nói thị nữ của ta cướp đi ngọc bội của ngươi, ngươi là cảm thấy Thôi gia chúng ta ngay cả một miếng ngọc bội tử tế cũng không có sao? Thôi gia chúng ta cần phải đi cướp ngọc bội của ngươi sao? Ngươi còn dám dẫn người chặn xe ngựa của ta, chẳng lẽ định lục soát xe sao? Ta chỉ là một tiểu thư khuê các, nếu vì chuyện này mà huỷ đi thanh danh, Hàn gia các ngươi gánh nổi tội này không?"
Bên ngoài tiếng ồn áo dần dần im bặt, cuối cùng Hàn Ấp không dám dẫn người lục soát xe ngựa.
Nếu Thôi Yên không bảo vệ ta, hắn ta đương nhiên sẽ dám gây sự với ta.