Nhưng lúc này, Thôi Yên đã hạ quyết tâm bao che cho ta, hắn ta không dám đối đầu với Thôi gia, chỉ có thể để chúng ta rời đi.
Ta cũng nhân cơ hội kể lại chuyện Hàn Ấp bị đánh.
Thôi Yên không nhịn được mà bật cười: "Thật đúng là phong cách hành sự của Bùi nhị lang. Có đại phu làm chứng trước đó chân hắn đã bị thương, lại có ngươi cướp lại ngọc bội ở phía sau. Không có nhân chứng vật chứng, dù Hàn Ấp có muốn kiện lên nha môn cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể chịu thiệt."
17
Trên đường trở về thành, chúng ta gặp phải sơn tặc, xe ngựa lại lần nữa dừng lại, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của ta.
Thật đúng là mai nở hai lần, một niềm vui bất ngờ.
Tên sai vặt đánh xe bị một mũi tên b.ắ.n chết, ngã khỏi xe ngựa, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Các hộ vệ đi theo dũng cảm giao đấu với sơn tắc, m.á.u tươi văng khắp nơi.
Ta quyết định thật nhanh cắt đứt sợi dây cương buôvj trên lưng ngựa, quay đầu ngựa lại, cùng Thôi Yên cưỡi chung một ngựa rời đi.
Đối phương người đông thế mạnh, chỉ sợ hộ vệ không thể cầm cự được lâu.
Chậm chạp ở lại chỗ này, chi bằng nhân cơ hội này để phân tán sự chú ý của đám sơn tặc.
Vất vả lắm mới tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của đám sơn tặc, ta lập tức ghìm ngựa dừng lại, nhảy xuống ngựa, đứng vững, nhẫn nại chịu đựng cơn đau kịch liệt, cẩn thận dặn dò Thôi Yên: "A Yến, đi theo con đường quan đạo này là có thể về thành, nhớ kỹ tuyệt đối đừng quay đầu lại."
Thôi Yên lo lắng nhìn ta, đưa tay muốn kéo ta lại, lo lắng đến độ đôi mắt đỏ ngầu, thúc giục: "Khanh Khanh, ngươi mau lên ngựa, muốn đi chúng ta cùng đi..."
Ta lắc đầu: "Hai người ngồi chung một ngựa tốc độ quá chậm, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp, đến lúc đó cả hai chúng ta đều không chạy thoát. Hơn nữa ta biết võ công, không cần lo lắng cho ta."
"Nếu như..." Ta ngừng lại một lúc, siết chặt lòng bàn tay tiếp tục nói: "Nếu như... ta thật sự không thể quay về, ngươi nhất định phải chuyển lời giúp ta cho hai vị lang quân Bùi gia, “Thời gian kỳ thi Hương, Bùi gia sụp đổ, Thái tử là hung thủ.”.'”
Nói xong, ta rút cây roi dài quấn quanh thắt lưng, mạnh mẽ quất xuống lưng ngựa.
Chỉ trong chớp mắt, con ngựa giống như một mũi tên, lao đi trên con đường quan đạo, chỉ còn lại bụi đất mù mịt bay lên.
Do phải đi đường vòng về thành, mất một thời gian khá lâu, ta muốn tranh thủ thêm thời gian cho Thôi Yên để nàng ấy có thể trở về.
Nhìn theo bóng lưng Thôi Yên hoàn toàn biến mất khỏi cuối con đường núi, ta tiện tay ném mũ áo xuống con đường rừng nhỏ phía ngược lại, rồi đi vào khu rừng bên đường để ẩn nấp.
Phía sau lưng ta bị trúng một mũi tên, lúc này dừng lại ta mới cảm thấy đau nhức.
Ta cắn chặt răng, tay run rẩy bẻ gãy phần tên thừa rồi vứt sang một bên, còn phần mũi tên thì để lại trong cơ thể. Nếu như tuỳ tiện rút ra, chỉ sợ là không đợi được cứu viện, ta đã c.h.ế.t vì mất m.á.u trước rồi.
Không bao lâu sau, mấy chục tên sơn phí xách đao cưỡi ngựa phi tới ngã ba, ta lập tức kéo sợi dây thừng giấu giữa đường.
Móng ngựa bị cản lại, mấy tên dẫn đầu bị ngã mạnh xuống ngựa.
Những tên sơn tặc phía sau dừng ngựa lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ta thuận lợi điều khiển nỏ nhỏ mang theo bên người, b.ắ.n ra vài mũi tên, mấy tên sơn tặc trúng tên mất mạng ngay lập tức.
Sau một lần b.ắ.n tên lén, cũng đồng nghĩa với việc ta đã để lộ vị trí ẩn nấp.
Khi bọn sơn tặc kịp phản ứng, ta đã lặng lẽ di chuyển địa điểm, dù ta rất cẩn thận nhưng vẫn bị bọn chúng phát hiện hành tung.
Ta chọn những con đường dốc, hẹp, chỉ có thể đi bộ, ngựa không thể đi được, bọn cướp đành phải bỏ ngựa đuổi theo.
Trong khu rừng chật hẹp, tên bay như mưa, làm kinh động đến chim chóc. Sau vài lần giao đấu, đám sơn tặc mất vài người, ta cũng bị thương.