Sau lưng truyền đến nói của hắn: "Đứng lại. Ngươi đang uy h.i.ế.p ta à?"
Ta quay người lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen như vực thẳm của hắn, cố tình hỏi lại:
“Đúng vậy. Chẳng lẽ không đủ rõ ràng sao?”
Sau một lúc im lặng, hắn cười lạnh một tiếng, đưa tay ra hiệu cho Bạch Thuật ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, hắn mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Mục đích của ngươi là gì?"
"Ta có hai chuyện muốn xác nhận với ngươi."
Mí mắt hắn khẽ nhúc nhích, không phản bác.
Ta từng bước một tiến lại gần hắn, khi càng lại gần, trong lòng cũng dần dần trở nên nặng trĩu, ta lấy ngọc bội ra hỏi:
"Chuyện thứ nhất, miếng ngọc bội này là ngươi đeo từ nhỏ phải không?"
Ánh mắt hắn sáng rực, kinh ngạc nhìn chăm chú vào ngọc bội, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy, đưa tay muốn giật lấy. Ta liền nhanh chóng đưa tay tránh đi.
Hắn cũng không tức giận, thu tay lại, vén vạt áo ngồi lại trên giường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, bình thản nói: "Đúng vậy."
Miếng ngọc bội này là của Bùi Tri Hành, có phải người trong kiếp trước cũng là hắn?
Hay là Bùi Tri Lang đã cầm ngọc bội của hắn sống tiếp?
Ta nhớ trong kiếp trước, Bùi Tri Lang đã từng nói với ta, miếng ngọc bội khắc hình kỳ lân này là hắn đeo từ nhỏ, là món quà đầy tháng mà phụ mẫu chuẩn bị cho huynh đệ bọn họ, chỉ có điều ngọc bội của người kia là hình quy long.
Sau này, khi chúng ta gặp lại lần thứ hai, ta đã trả lại ngọc bội cho hắn nhưng không thấy hắn đeo nữa.
Ta tưởng rằng hắn không đeo vì miếng ngọc bội bị thiếu một góc nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải vậy. Hắn sẽ không vứt bỏ ngọc bội chỉ vì nó bị hỏng.
Có lẽ lý do thực sự là hắn không muốn ai nhận ra thân phận thật sự của mình thông qua miếng ngọc bội?
Vậy người mà ta quen biết là Bùi Tri Lang, hay là người ở trước mặt này?
Nhưng nếu là Bùi Tri Hành, tại sao hắn lại sống với thân phận Bùi Tri Lang?
Ta nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, khối ngọc lạnh lẽo dần ấm lên, ta nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của hắn, rõ ràng là giống hệt như kiếp trước.
Khi mở miệng lần nữa, giọng ta đã dần trở nên nghẹn ngào:
"Chuyện thứ hai, có phải bên hông trái của ngươi có một nốt ruồi đỏ không?"
Có lẽ vì câu hỏi này quá riêng tư, nên sắc mặt hắn dần trở nên khó chịu, cảnh giác nhìn ta:
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Có hay không?"
Ta lo lắng hắn sẽ không chịu nói sự thật, lại nhấn mạnh một câu: "Vấn đề này rất quan trọng đối với ta. Nếu người còn lằng nhằng, ta sẽ tự mình ra tay."
Hắn c.h.é.m đinh chặt sắt phủ nhận: "Không có. Hai câu hỏi ta đều đã trả lời rồi, ngươi có thể đi."
Ta không tin lời hắn nói, nhìn thấy mới là thật, ta quyết định tự tay lật áo hắn lên để kiểm chứng.
16
"Ngươi buông tay, mau cút đi cho ta."
Bùi Tri Hành bị ta đè xuống giường, hai tay ôm chặt dây thắt lưng, sắc mặt đỏ bừng như tôm luộc, nói chuyện càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Ta khẽ tặc lưỡi, thưởng thức vẻ bối rối của hắn: "Ngươi là một đại lão gia, cho ta nhìn một cái cũng không mất đi nửa cân thịt, đừng nhỏ mọn như vậy mà. Ta đảm bảo chỉ nhìn một lần thôi."
Hắn không chịu nghe, nghiêm nghị ra lệnh: "Ta đếm đến ba, nếu ngươi không đi, ta sẽ không khách khí đâu."
"Một, hai, ..."
Ta kiên nhẫn giải thích: "Yên tâm đi, ta thật sự chỉ nhìn một cái, sẽ không lợi dụng ngươi đâu."
Khi rèm bị đột ngột xốc lên, cả hai chúng ta đều lập tức ngây người tại chỗ.
Lúc đó, ta vừa tháo dây áo của hắn, bờ n.g.ự.c rắn chắc nửa che nửa hở, thật sự rất dễ khiến người ta nghĩ ngợi.
Ánh mắt kinh ngạc của Thôi Yên và Bùi Tri Lang khiến ta nhận ra bọn họ đã hiểu lầm.
Bùi Tri Lang còn vô thức quay người, lấy tay che mắt Thôi Yên.
Qua đôi bàn tay trắng nõn, ánh mắt trong trẻo của Thôi Yên đầy vẻ tò mò..
Chắc chắn bọn họ cảm thấy ta đói khát làm càn, đến đây cưỡng ép một bệnh nhân bị thương ở chân.
Đúng là oan thấu trời xanh..