{{ msgSearch }}

Chương 6

Sống Lại Một đời, Ta Tuyệt đối Không Nuôi Con Kẻ Khác

Miêu Bạch 903 Chữ 05/01/2025 22:35:43

 

Tiết Tuân quả thật cũng có phần si tình, chỉ là người mà hắn si tình lại không phải ta.

 

Phụ thân tức giận đòi đến Tiết phủ thay ta xả giận, nhưng ta vội ngăn ông lại:

 

"Phụ thân, chúng ta không có bằng chứng. Lúc này mà làm ầm lên, chẳng những khiến mọi chuyện lan ra khắp kinh thành, mà con gái người cũng sẽ bị mang ra làm trò cười cho thiên hạ.”

 

"Hãy đợi đi. Tiết Tuân chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu."

 

Dù sao, chuyện này liên quan đến vận mệnh cả đời của đứa trẻ mà hắn coi là cốt nhục.

 

Tiết Tuân dù có vứt bỏ mặt mũi, cũng sẽ không ngừng tìm cách tráo đổi đứa trẻ.

 

Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, Tiết Tuân đã tìm tới, trên tay còn ôm theo đứa trẻ của Trương Uyển Uyển.

 

Tuy nhiên, lúc đó ta vẫn đang ở cữ, không ra ngoài gặp hắn.

 

Nghe Hân Nhi kể lại, phụ thân đã trực tiếp chặn hắn lại ngoài phủ, không cho hắn bước qua cổng.

 

Phụ thân đứng ngay trên phố lớn, lớn tiếng chất vấn Tiết Tuân:

 

"Tới thăm con ta thì thôi, sao còn mang theo đứa trẻ của nữ nhân khác? Ngươi rốt cuộc là có ý gì?"

 

Tiết Tuân lại mặt dày không biết xấu hổ, đáp:

 

"Uyển Uyển là tỷ muội tốt của Vân Phù, con của nàng và con của chúng con sinh cùng một ngày, đó là duyên phận. Con muốn mang đứa trẻ tới để Vân Phù xem một chút."

 

Phụ thân chẳng thèm nghe những lời ngụy biện của hắn, trực tiếp đuổi hắn đi.

 

Tiết Tuân đành ôm đứa trẻ, tức tối quay về.

 

Khi kể lại chuyện này, phụ thân vẫn còn đầy giận dữ:

 

"Đứa trẻ đó có thân phận gì mà dám so sánh với cháu ngoại của ta?! Cùng ngày sinh thì sao? Trên đời này biết bao người sinh cùng ngày, có phải đều là huynh đệ ruột thịt đâu!"

 

Ta cúi đầu, nhớ kỹ lời của Tiết Tuân trong lòng.

 

Trong suốt một tháng sau đó, hắn không dám đến Diệp phủ thêm lần nào nữa.

 

Ta an tâm tĩnh dưỡng, chăm sóc con mình thật tốt.

 

Một tháng sau, vào ngày tổ chức lễ đầy tháng cho con, ta ra ngoài chuẩn bị đón khách.

 

Không ngờ lại chạm mặt Tiết Tuân và Trương Uyển Uyển vừa bước xuống xe ngựa.

 

Ta khẽ nhíu mày, trong lòng không thoải mái.

 

Sao lại trùng hợp như vậy?

 

Sao bọn họ lại đến đúng ngày đầy tháng của con ta?

 

Ta không muốn để tâm đến bọn họ, nhưng Trương Uyển Uyển lại ôm đứa con của mình, bước thẳng tới trước mặt ta.

 

"Tỷ tỷ, thật trùng hợp, chúng ta vừa tới đã được tỷ tỷ ra đón rồi sao?”

 

"Con của tỷ đâu? Sao ta không thấy? Ta mang con của mình đến để nó được gặp tiểu huynh đệ của nó đấy."

 

Ta nhếch môi cười lạnh, không chút nể nang mắng lại:

 

"Trương Uyển Uyển, đứa trẻ của ngươi còn không rõ cha ruột là ai, dựa vào đâu mà dám gọi con ta là huynh đệ?”

 

"Con của ta là cháu ngoại của Thái phó, đứa trẻ của ngươi tính là thứ gì?"

 

Trương Uyển Uyển sững người, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ nhìn về phía Tiết Tuân bên cạnh:

 

"Tuân ca ca..."

 

Tiết Tuân giận dữ, giơ cao tay định tát ta:

 

"Diệp Vân Phù, nàng đúng là cần được dạy dỗ lại!"

 

Ta cười lạnh, khẽ nghiêng người qua một bên.

 

Ngay sau đó, một thanh kiếm lao thẳng tới, c.h.é.m vào cánh tay của Tiết Tuân.

 

Hắn đau đớn rụt tay lại, quay người tức giận quát lớn:

 

"Ai?! Là ai?!"

 

Nhìn thấy người đàn ông bước xuống từ xe ngựa, sắc mặt Tiết Tuân tái nhợt, đôi chân run rẩy quỳ sụp xuống đất.

 

"Bái kiến… Thái tử điện hạ."

 

Trương Uyển Uyển bên cạnh cũng hoảng hốt, vội vàng quỳ theo.

 

Ta khẽ hừ một tiếng, mỉm cười, duyên dáng hành lễ với Thái tử:

 

"Thái tử ca ca, muội đã đợi huynh ngoài cửa nửa ngày rồi."

 

Thái tử mỉm cười, đưa tay đỡ ta đứng dậy:

 

"Có bị thương không?"

 

Ta lắc đầu.

 

Sau khi chắc chắn rằng ta không sao, ánh mắt Thái tử chuyển sang Tiết Tuân đang quỳ trên mặt đất:

 

"Tiết Thị lang quả nhiên uy phong. Giữa phố lớn lại dám đánh con gái của Thái phó?"

 

Tiết Tuân cắn môi, không cam lòng ngẩng đầu lên, đáp:

 

"Bẩm Thái tử, tuy Vân Phù là thiên kim tiểu thư nhà Thái phó, nhưng nàng cũng là thê tử của hạ thần. Thân làm phu quân, dạy dỗ thê tử là quyền của hạ thần. Đây rốt cuộc cũng chỉ là chuyện gia đình của hạ thần."

 

Gương mặt Thái tử lập tức lạnh đi:

 

"Lời này của ngươi, chẳng lẽ là đang trách cô quản chuyện không đâu sao?"

 

Ta cười nhạt, không chút khách khí, giáng thẳng một cái tát lên mặt Tiết Tuân.

 

"Tiết Tuân, Thái tử là học trò của phụ thân ta, ta và Thái tử ca ca từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình như huynh muội.”

 

"Tiểu thanh mai của ngươi có quyền xen vào chuyện giữa ngươi và ta, chẳng lẽ Thái tử ca ca của ta lại không được sao?"

 

Đúng là nực cười, hắn nghĩ chỉ mình hắn có tiểu thanh mai à?

 

Nhưng ta không giống hắn, trước sau luôn mâu thuẫn.

 

Ta và Thái tử chỉ đơn thuần là tình huynh muội.

 

Tiết Tuân cứng đờ, ánh mắt không thể tin nổi nhìn ta:

 

"Nàng… nàng chưa từng nhắc đến."

 

Ta thờ ơ đáp lại.

 

“Chỉ là tình huynh muội, cần gì phải kể cho ngươi nghe?”

 

Sưu Tầm, 05/01/2025 22:35:43

Lượt xem: 2

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện