Ta khẽ nhăn mũi, cảm thấy chua xót trong lòng.
"Phụ thân, con không sao. Con…"
Ta dừng lại, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, vội ngẩng đầu hỏi:
"Phải rồi, còn Trương Uyển Uyển đâu? Đứa trẻ của nàng ta đã sinh chưa?”
"Tiết Tuân thì sao? Hắn có tới không?"
Phụ thân ngừng lại một lúc, giọng nói đầy vẻ khó chịu:
"Là nữ nhân sinh ở viện nhỏ của con phải không? Nàng ta đã sinh rồi, cũng là một bé trai. Tiết Tuân còn bế đứa trẻ qua đây tìm con. Ta nhớ lời con dặn, không cho hắn vào."
"Đứa trẻ của nàng ta…"
Ta mím môi, vội ngắt lời phụ thân:
"Phụ thân, con muốn về Diệp phủ. Có gì về đó rồi nói."
Dù hiện tại con của ta tạm thời được bảo vệ, nhưng không thể đảm bảo rằng Tiết Tuân sẽ không tìm cơ hội tráo đổi thêm lần nữa.
Khi đó, dù ta có nói đứa trẻ này là con ruột mình, cũng chẳng có bằng chứng nào để chứng minh.
Chỉ có trở về Diệp phủ, ta mới thực sự an toàn.
Phụ thân có vẻ chần chừ, đi qua đi lại sau tấm bình phong.
"Nhưng con vừa sinh xong, thân thể còn yếu…"
"Không, con phải về Diệp phủ ngay bây giờ. Phụ thân, xin người tin con. Từ đây về Diệp phủ không xa, con có thể chịu đựng được."
Cuối cùng, phụ thân không cưỡng lại được ý chí của ta, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa.
Hân Nhi vội vàng đỡ ta dậy, mặc thêm mấy lớp áo, rồi dìu ta ra ngoài.
Phụ thân nhìn thấy ta, ánh mắt đỏ hoe vì xót xa, ông dìu ta đi suốt đoạn đường ra khỏi Tiết phủ.
Khi bọn họ đang đỡ ta lên xe, một giọng nói gấp gáp vang lên từ phía sau:
"Vân Phù, nàng định đi đâu?!"
Ta quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Tuân đang hoảng hốt nhìn quanh, như thể tìm kiếm thứ gì đó.
Dĩ nhiên, ta biết rõ hắn đang tìm gì.
May mà phụ thân đã cẩn thận, trước đó đã cho thị vệ đưa con ta về Diệp phủ trước một bước.
Ta giữ khuôn mặt lạnh lùng, bình thản đáp lại câu hỏi của Tiết Tuân:
"Ta chẳng phải đã nói với chàng rồi sao? Ta nhớ nhà. Phụ thân vừa tới thăm, ta muốn cùng ông về nhà ở vài ngày."
Tiết Tuân phản đối ngay lập tức:
"Không được! Nàng đi rồi, vậy đứa trẻ thì sao?!"
Hắn nghiến chặt môi, khuôn mặt đầy dữ tợn, nói tiếp:
"Nàng có thể về, nhưng đứa trẻ phải ở lại Tiết phủ! Trùng hợp là Uyển Uyển cũng vừa sinh con, nàng ấy có thể giúp nàng chăm sóc đứa trẻ."
Ta cười lạnh, trong lòng đầy khinh bỉ.
Quả là tính toán khéo léo. Chẳng lẽ sau này hắn còn muốn diễn trò trước mặt ta, ca ngợi rằng vì chăm sóc con ta quá vất vả mà con của Trương Uyển Uyển bị yểu mệnh ư?
Nhìn dòng người trên phố, ta cố tình nâng giọng, nói thật to:
"Lúc nãy khi chàng tát ta một cái, chàng có nghĩ đến cảm nhận của ta không?!”
"Nếu chàng đã quan tâm đứa trẻ của tiểu thanh mai như thế, vậy đi mà chăm sóc con của nàng ta đi!”
"Còn con ta, ta tự mình chăm sóc!"
Ta không thèm để ý đến khuôn mặt tối sầm của Tiết Tuân, trực tiếp bước lên xe ngựa.
Chưa được bao lâu, một tiếng "chát" vang lên thật rõ ràng.
Ta vén màn xe, nhìn ra ngoài, liền thấy phụ thân vừa tát mạnh vào mặt Tiết Tuân.
"Ngươi dám bắt nạt con gái ta?! Tiết Tuân, ngươi có còn coi lão phu ra gì nữa không?!"
Ta khẽ cúi mắt, trong lòng dâng lên nỗi oán hận không cách nào kìm nén.
Hắn chưa bao giờ quên, phụ thân ta là Thái phó đương triều.
Đời trước, hắn nhẫn tâm tráo đổi con của ta và con của Trương Uyển Uyển, chẳng phải để đứa trẻ kia có được nhiều tài nguyên hơn sao?
Chỉ riêng danh hiệu "cháu ngoại của Thái phó" đã đủ để mang lại vô số lợi ích rồi.
Chúng thậm chí còn chờ đến khi phụ thân ta qua đời mới dám cầm dải lụa trắng, ngang nhiên thú nhận tất cả với ta.
Những gì Tiết Tuân nợ ta, không chỉ là cái tát của kiếp trước.
Ta không chỉ muốn đòi lại từng thứ, mà còn phải đẩy cả hắn và Trương Uyển Uyển vào địa ngục!
Sau khi trở về Diệp phủ, phụ thân trực tiếp hỏi ta liệu Tiết Tuân có mờ ám gì với Trương Uyển Uyển hay không.
Ta mím môi, tránh nhắc đến chuyện trọng sinh, chỉ kể rõ cho phụ thân nghe toàn bộ những tâm tư giữa Tiết Tuân và Trương Uyển Uyển.
Phụ thân nghe xong, giận đến mức đập bàn:
"Lúc trước, khi hắn cầu hôn con, hắn đã hứa chắc nịch với tarằng sẽ tuyệt đối không nạp thiếp, cả đời chỉ có mình con làm chính thê. Chính vì thế ta mới đồng ý gả con đi!”
"Thế mà mới vài năm, hắn đã không giữ được lời!"
Ta cười cay đắng, nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ trong lòng.
Ta từng ngỡ rằng Tiết Tuân sẽ giống như phụ thân ta, si tình đến cùng.
Ngay cả khi mẫu thân ta qua đời vì khó sinh, phụ thân vẫn không hề nghĩ đến chuyện tục huyền, một mình nuôi ta khôn lớn.
Khi chọn phu quân cho ta, phụ thân chỉ có một yêu cầu duy nhất – không được nạp thiếp.
Ông sợ ta sẽ bị người ta ức hiếp.
Bằng không, đường đường là con gái của Thái phó, sao lại phải hạ mình gả cho một Trung thư thị lang?