Thái tử chẳng buồn để ý đến Tiết Tuân, mà chỉ tay vào Trương Uyển Uyển đang ôm đứa trẻ, im lặng cúi đầu bên cạnh:
"Vân Phù, người này là ai? Vì sao lại ôm đứa trẻ đứng cạnh phu quân của muội?”
"Cô nhớ không nhầm, trước đây Tiết Thị lang từng cam đoan chắc nịch rằng sẽ không nạp thiếp, chỉ cưới mình muội làm chính thê, đúng không?"
Ta cười nhạt, nhẹ nhàng đáp:
"À, nàng ấy là bằng hữu thân như huynh muội với Tiết Thị lang, sinh con cùng ngày với muội."
Thái tử khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Ăn mặc xa hoa lộng lẫy như vậy, người ngoài không biết còn tưởng nàng ta là chính thê của Tiết Thị lang đấy.”
"Thôi được rồi, Vân Phù, đừng để trễ giờ nữa."
Ta liếc nhìn Trương Uyển Uyển đang quỳ trên mặt đất, đôi tay siết chặt ôm lấy đứa trẻ trong lòng, ánh mắt đầy oán hận.
Ta nở một nụ cười, quay sang Thái tử:
"Đúng rồi, Thái tử ca ca, hôm nay là lễ đầy tháng của con muội.”
"Phu quân của muội đã tình cờ đến đây, chi bằng để hắn vào tham dự cùng đi."
Thái tử híp mắt, nhìn ta đầy ẩn ý rồi mỉm cười, khẽ chạm tay vào trán ta.
"Được thôi, cho phép."
Ta liếc xéo Tiết Tuân, giọng lạnh lùng:
"Không biết hôm nay ngươi tới vì chuyện gì, thường ngày cũng chẳng thấy ngươi quan tâm đến con ta cho lắm. Nhưng hôm nay, Diệp phủ mở tiệc, phụ thân ta đã mời không ít bằng hữu tới chúc mừng.”
"Nếu ngươi đã đến đây, thì cùng vào đi."
Tiết Tuân mím môi, vừa định đứng dậy thì Trương Uyển Uyển vội vàng kéo tay áo hắn lại.
Hắn khựng lại, ngước nhìn ta và Thái tử, nói với vẻ do dự:
"Phu… Vân Phù, Uyển Uyển cũng muốn gặp con của chúng ta. Hơn nữa, con nàng ấy và con chúng ta sinh cùng ngày, hôm nay cũng là lễ đầy tháng của đứa trẻ."
Ta không nhịn được bật cười.
Thật buồn cười, đến cả lễ đầy tháng của con mình mà cũng định bám vào để góp vui.
Ta phất tay áo, không thèm quan tâm đến bọn họ, dẫn Thái tử bước thẳng vào phủ.
Trương Uyển Uyển vẫn ôm đứa con của mình, theo Tiết Tuân bước vào Diệp phủ.
Phụ thân ta nhìn thấy hai người họ, lập tức tức giận:
"Bọn chúng đến đây làm gì?!"
Ta thở dài, bước đến bên phụ thân, nhẹ giọng nói:
"Lúc nãy con ra đón Thái tử ca ca, tình cờ gặp Tiết Thị lang và Trương cô nương cùng bước xuống từ xe ngựa.”
"Phụ thân, dù sao Tiết Tuân cũng là phụ thân của Quân An, lại là phu quân của con. Con đã cho phép hắn vào.”
"Còn về Trương cô nương…"
Ta ngừng lại, không nói thêm. Nhưng ánh mắt của mọi người nhìn về phía họ đã tràn đầy sự khó chịu.
Tiết Tuân khẽ mở miệng, nhưng lại chẳng nói nên lời, chỉ lúng túng kéo giãn khoảng cách giữa mình và Trương Uyển Uyển.
Nhưng Trương Uyển Uyển chẳng hiểu ý, vẫn vô thức nghiêng người dựa vào hắn.
Sắc mặt Tiết Tuân tái nhợt, bất mãn trừng mắt nhìn nàng ta.
Trương Uyển Uyển cứng đờ, bối rối quay đầu đi, ánh mắt lại sáng lên khi nhìn thấy Quân An đang được phụ thân ta bế trên tay.
Nàng ta ôm con mình, bước đến bên cạnh ta, cười rạng rỡ:
"Đây là con của tỷ tỷ phải không? Mau để ta xem nào.”
"Tỷ tỷ, chúng ta quả thật có duyên, ngay cả con cũng sinh cùng ngày. Nhìn xem, Vân Lễ nhà ta thật thích người huynh đệ tốt này.”
"Đã có duyên như vậy, chi bằng hai đứa nhỏ của chúng ta kết làm huynh đệ đi?"
Ta cười lạnh, không đáp lời.
Hôm Tiết Tuân ôm con đến Diệp phủ, ta đã đoán được ý đồ của bọn họ.
Muốn tráo đổi con lần nữa là không thể, bởi ngoại hình của hai đứa trẻ khác biệt quá rõ ràng.
Vì vậy, bọn họ liền tìm cách dựa vào việc sinh cùng ngày để kết thân, mong mượn danh nghĩa này nhằm hưởng lợi.
Để con của hắn và Trương Uyển Uyển được hưởng toàn bộ những gì mà con ta có thể nhận được từ Diệp phủ – đúng là tham vọng không biết xấu hổ.
Nhưng bọn họ đã quá tự tin.
Trên đời này có biết bao người sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, đâu phải ai cũng kết thân với nhau?
Thấy ta im lặng không đáp, Tiết Tuân bắt đầu sốt ruột. Hắn bước nhanh tới bên ta, thậm chí không thèm nhìn Quân An lấy một lần, mà đã vội vàng thúc giục ta đồng ý:
"Phu nhân, chẳng phải nàng và Uyển Uyển tình như tỷ muội sao? Trước đây, nàng sợ Uyển Uyển bị nhà chồng bắt nạt, đã đặc biệt dẫn nàng về Tiết phủ ở, cùng nàng dưỡng thai.”
"Đây vốn là duyên phận hiếm có. Hai đứa trẻ lại không có bạn chơi cùng, chi bằng kết làm huynh đệ, cùng nhau lớn lên.”
"Hơn nữa, ta là phụ thân của con chúng ta, ta đã đồng ý rồi, nàng còn lo nghĩ gì nữa?"
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt dày đến không biết ngượng của hắn, cơn giận sôi trào đến mức cả người ta run lên.
Làm sao có thể có kẻ vô liêm sỉ đến vậy?!
Hắn lại dám không chút hổ thẹn mà đổ mọi chuyện lên đầu ta!
Không kìm được, ta giáng mạnh một cái tát vào mặt hắn.