Trương Khải Minh trầm mặc một lúc lâu, Hạ Miên đoán anh ta đang nỗ lực điều chỉnh cảm xúc.
Quả nhiên, sau đó Trương Khải Minh lại thở dài một tiếng: “Hạ Miên, anh biết trong lòng em vẫn đang tức giận, nhưng đừng lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn."
“Tỷ lệ thi đỗ đại học của trường trung học huyện Minh Khê thế nào, anh còn không rõ sao? Đỗ đại học quan trọng biết mấy, chẳng phải anh rể chính là ví dụ sống sao?”
"Em nhìn con trai thím Lưu nhà đối diện xem, cũng bằng tuổi anh rể, nhưng người ta học trường đại học tốt, ra trường được ngồi văn phòng làm việc, bây giờ mới mấy năm thôi đã lên chức chủ nhiệm phòng mua sắm rồi.”
“Nhà máy có không ít người bằng tuổi cậu ta, nhưng bằng cấp không bằng, nên thăng chức không nhanh như vậy. Hiện tại, tiền lương mỗi tháng của cậu ta được gần một ngàn tệ đó!”
"Trước kia anh rể thật sự không ngờ Hoàng Hiểu Quyên lại quá quắt như vậy, trước kia anh rể đã quá tin tưởng cô ta. Anh hứa sau này sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy nữa! Sau này cô ta còn dám bắt nạt em với Tiểu Phong, anh rể sẽ ly hôn cô ta!”
Có lẽ do sợ Hạ Miên lại nói ra gì đó khiến anh ta tăng huyết áp, anh ta nói liền một hơi không ngừng, không cho Hạ Miên cơ hội nói chuyện: “Lần này không phải anh rể thiên vị cô ta, mà vì nếu để cô ta ngồi tù, cả nhà chúng ta cũng không ngẩng đầu lên được, thậm chí có khả năng anh rể còn mất cả việc làm.”
“Nếu đến mức đó, cho dù anh rể muốn quan tâm đến em, đến Tiểu Phong và Hiên Hiên, anh cũng không làm được. Anh rể còn đang mong em học giỏi để dạy bảo Tiểu Phong đây!”
Những lời này có thể nói là tận tình hết mức rồi, câu nào cũng đánh trúng trái tim người ta, đáng tiếc Hạ Miên không phải cô gái nhỏ thiếu kiến thức.
Cô thản nhiên đáp trả: “Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng sợ hai người rồi, cũng không định ăn nhờ ở đậu nữa. Cùng lắm thì tôi nghỉ học đi làm thuê, nuôi Tiểu Phong vào đại học.”
"Hoàng Hiểu Quyên ác độc như vậy, vào tù là tốt nhất. Mất mặt hay không, tôi với anh không phải người một nhà, đâu liên quan gì đến tôi?"
Trương Khải Minh nói nhiều như vậy, không ngờ Hạ Miên vẫn dầu muối không ăn như cũ, khiến anh ta tức nghẹn cả họng.
Sau khi hít sâu một hơi, anh ta cố nén cơn giận, nói: “Hạ Miên, tốt xấu gì em cũng gọi anh là anh rể nhiều năm như vậy, em thật sự nhẫn tâm nhìn anh không dám ngẩng đầu lên sao? Anh rể tin em không phải cô bé vô lương tâm như vậy.”
"Anh sai rồi, tôi chính là người vô lương tâm thế đó." Hạ Miên đáp: “Cho nên sao quan tâm được đến anh, tự quan tâm được bản thân đã không tệ rồi."
Cuối cùng Trương Khải Minh vẫn bị chọc tức, khi mở miệng lần nữa, giọng anh ta hơi trầm xuống, giọng cũng mất bình tĩnh: “Hạ Miên, cô đừng quên, Tiểu Phong là con tôi, cô không nói câu nào đã mang thằng bé đi, chính là tội bắt cóc!”
Hạ Miên lập tức tỏ vẻ ấm ức, nói: “Cho nên… Lời này của anh là đang uy h.i.ế.p tôi sao? Quả nhiên những lời trước đó anh nói anh sẽ đối xử tốt với tôi đều là lừa gạt…”
Trương Khải Minh siết chặt ngón tay đang cầm ống nghe đến mức trắng bệch, Nói lời hay thì cô không lọt tai, nói lời tức giận lại không được, bánh vẽ thì không tin… Sao anh ta lại không biết Hạ Miên khó chơi như vậy nhỉ?
Nhưng mà anh ta chỉ có thể dỗ dành.
“Tại anh rể quá sốt ruột…” Giọng Trương Khải Minh mang theo chút nghẹn ngào: “Hạ Miên, Tiểu Phong là con ruột của anh, anh muốn thằng bé được học tập trong môi trường giáo dục tốt nhất, em làm vậy là vô trách nhiệm với thằng bé!”
“Ngó lơ chuyện thằng bé bị ngược đãi chính là có trách nhiệm với thằng bé sao?” Vốn dĩ Hạ Miên định bỏ qua rồi, nhưng nghe thấy lời này cô lại nổi giận: “Tôi sợ ở nhà anh, thằng bé sẽ không sống được đến tuổi đi học.”
"Anh đã nói sẽ không như vậy mà!" Đột nhiên Trương Khải Minh cất cao giọng như bị chọc trúng chỗ đau, nhưng rất nhanh, anh ta đã hạ giọng: “Em tin anh rể thêm lần nữa được không? Nếu như còn có lần sau, anh rể đảm bảo sẽ không làm khó em!”
Cảm thấy đã đủ rồi, Hạ Miên thoả hiệp: “Được, em tin anh thêm lần nữa, nhưng mà anh phải viết giấy cam đoan, nếu như sau này vợ chồng anh còn ngược đãi Tiểu Phong, thì phải chuyển hộ khẩu của Tiểu Phong sang hộ khẩu nhà họ Hạ!”
Trương Khải Minh đồng ý một cách sảng khoái: “Được! Không thành vấn đề, trước đây tại anh quá tin tưởng Hoàng Hiểu Quyên, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
“Được.” Hạ Miên cúp điện thoại.