"Cậu ta muốn làm gì?" Bác Cả hỏi.
"Hoàng Hiểu Quyên trộm sổ tiết kiệm của cháu đi rút tiền bị bắt lại rồi." Hạ Miên cười nhạo một tiếng: “Nên anh ta gọi điện nói muốn đón cháu với Tiểu Phong về nhà.”
"Cái gì?" Hạ Xuyên vội la lên: “Chuyện là thế nào?"
Hạ Miên bèn kể lại chuyện Hoàng Hiểu Quyên lừa lấy sổ tiết kiệm của mình.
Bác Cả nói: “Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không nói sớm?"
“Chẳng phải do sợ mọi người lo lắng sao?” Hạ Miên cười hì hì: “Hiện giờ đã giải quyết xong rồi!"
Bác Cả thở dài: “Xem ra trong đám trẻ cùng trang lứa các cháu, chỉ có con nhóc Hạ Miên cháu là đủ tinh ranh.”
“Sau này các em định làm thế nào?” Hạ Xuyên cũng bội phục cô em họ này của mình rồi, tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh không hề nhỏ.
"Bị bọn họ chèn ép lâu như vậy, hiện giờ bọn họ có việc cần cầu xin chúng ta, thì bọn họ phải có đủ thành ý mới được.” Hạ Miên nói: “Trừ phi đến đón tận cửa, nếu không chúng em sẽ không về.”
"Chờ anh ta tới cửa, sẽ đến phiên chú Hai lên sân khấu!"
“Chú ấy lên sân khấu làm gì?” Hạ Xuyên hứng thú bừng bừng hỏi.
“Lấy quyền nuôi nấng Tiểu Phong giúp chúng ta.” Hạ Miên cười đáp: “Với khả năng kinh tế của Trương Khải Minh, tiền phí nuôi nấng mỗi tháng ít nhất cũng phải năm mươi, có thể nhận đến năm mười tám tuổi.”
Hạ Xuyên cười ha ha: “Chuyện này giao cho chú Hai là thích hợp nhất, chắc chắn chú ấy sẽ bám theo đến khi thành công mới thôi.”
Hạ Hải cũng cười: “Không ngờ còn có ngày chú Thừa Diệu phát huy tác dụng."
Bác cả nghiêm mặt: “Thằng nhãi này, muốn ăn đòn phải không? Dám nói chú mình như vậy."
Hạ Hải với Hạ Xuyên cùng làm mặt quỷ, không thèm để bụng.
Hạ Miên không nhịn được cười rộ lên. Sức chiến đấu của chú Hai Hạ thế nào, cô đã tự mình trải nghiệm rồi, cực kỳ xuất sắc.
Cô đã từng nói, người muốn bắt nạt cô sẽ phải trả giá đắt, chú Hai Hạ coi như tiền lãi cô tặng cho Trương Khải Mình.
Bên này, sau khi cúp điện thoại, Trương Khải Minh cố gắng xoa dịu cảm xúc. Một lúc lâu sau, khi quay đầu trông thấy quầy tivi trống rỗng, anh ta vẫm không nhịn được đạp mạnh vào cái tủ đã cũ kỹ bên cạnh, đau đớn xuyên tim cuối cùng mới giúp anh ta khôi phục bình tĩnh.
Sau đó anh ta lại cầm điện thoại lên, bấm một dãy số. Lần này cuối cùng đã gọi được.
"Anh Long à, là em đây." Trương Khải Minh cười nói: “Chuyện trước đây làm phiền các anh......"
Hình như đầu bên kia vừa nhận ra là ai đang gọi đến, anh ta lập tức mắng: “Mẹ mày chứ thằng họ Trương, chúng tao không đến tính sổ với mày đã là nể mặt anh Cao rồi, thế mà mày còn dám tìm chúng tao?”
"Tao nói cho mày biết, sau này chuyện của mày đừng bao giờ tìm chúng tao nữa."
Sắc mặt Trương Khải Minh không tốt lắm, nghe ý của đối phương hiển nhiên là vẫn chưa làm gì được Hạ Miên, thế mà còn nhận của anh ta nhiều tiền như vậy…
Rốt cuộc con nhãi Hạ Miên kia đã làm gì nhỉ?
Trương Khải Minh nói bằng giọng điệu nịnh bợ: “Làm phiền các anh một chuyến, phải mời các anh một bữa mới phải phép chứ, anh xem khi nào anh với anh Hổ có thời gian rảnh…”
Hình như người ở đầu bên kia bị chọc vào nỗi đau nào đó, đột nhiên anh ta kích động nói: “Không cần, không cần! Tóm lại sau này đừng tìm bọn tao nữa, nếu không nhà chúng mày đừng mong được sống yên ổn!"
Đối phương cúp điện thoại rất khí thế, nhưng lại giống như đang tránh né thứ gì đó rất đáng sợ… Rốt cuộc Hạ Miên đã làm gì vậy?
Nhưng hiện giờ Trương Khải Minh không thừa thời gian để nghiên cứu, sau khi đi công tác về anh ta chỉ còn hai ngày nghỉ mà thôi.
Mà vì chuyện này, vốn dĩ chủ nhiệm đang có ấn tượng tốt về anh ta vì anh ta chủ động xin đi công tác, chủ động nhận công việc khổ sai này, đã lại lần nữa bất mãn với anh ta, khiến anh ta không dám xin nghỉ nữa, đành phải tranh thủ từng giây để xử lý chuyện gia đình. Nhưng anh ta không hề biết, Hạ Miên đã kéo chú Hai Hạ vào cuộc, chỉ chờ anh ta tới.
(Nếu thích truyện thì bấm like và cmt cho chủ nhà có thêm động lực các tình iu nhé!)