Ngày hôm sau, thợ đổi khóa vừa mở quán, Hoàng Hiểu Quyên đã đến tìm người.
Thợ đổi khóa rất thật thà chất phác: “Nhà cô có chuyện gì vậy, ổ khoá này của tôi dùng hai tháng rồi vẫn chưa cần đổi, khóa nhà các cô chưa đến một tuần đã đổi hai lần rồi.”
Hoàng Hiểu Quyên đang định kể xấu Hạ Miên, đúng lúc ấy bà cụ Lưu ở nhà đối diện đi ra, nghe thấy vậy bà ấy cười nói: “Ừ, gia đình này toàn người tốt bụng, cố ý tạo công ăn việc làm cho ông kiếm tiền đấy.”
Hoàng Hiểu Quyên không dám giở trò nói xấu Hạ Miên trước mặt bà cụ Lưu nữa, đau lòng thanh toán tiền, sau đó đóng sầm cửa lại, dùng hành động biểu thị sự bất mãn của mình.
Bà cụ Lưu cười nhạo một tiếng, rồi quay sang nói với con dâu: “Chỉ mới bắt đầu thôi cô ta đã tức giận như vậy rồi. Con cứ nhìn xem, chắc chắn lát nữa cô ta còn phải tới tìm mẹ."
“Vậy mẹ cũng đừng để ý đến cô ta.” Lý Tân Mai không nhịn được cười: “Cô nhóc Hạ Miên này đúng là đáo để thật.”
“Còn phải đáo để hơn chút nữa mới được, bằng không gặp phải loại súc sinh kiểu này, sao có thể thoát được chứ.” Bà cụ Lưu nói: “Để ý thì vẫn phải để ý.” Nói đến đây, đôi mắt của bà cụ Lưu tràn đầy niềm vui hóng hớt: “Mẹ còn muốn xem dáng vẻ giận đến điên người của cô ta nữa đây!”
Lý Tân Mai bật cười.
Quả nhiên, hơn mười giây sau, Hoàng Hiểu Quyên lo lắng lao ra khỏi cửa, cũng quên cả bất mãn với nhà đối diện, miệng sốt ruột hỏi: "Thím Lưu, hình như nhà cháu bị trộm rồi, tivi màu và máy may đều không thấy đâu nữa."
“Có trộm vào hay không thì tôi không biết.” Bà cụ Lưu nói: “Nhưng mà nếu là tivi màu và máy may thì... Hạ Miên đem đi cầm đồ rồi.”
“Cầm đồ rồi?!” Phản ứng đầu tiên của Hoàng Hiểu Quyên chính là Hạ Miên đem tivi màu đi bán sắt vụn rồi, cô ta không nhịn được cao giọng nói: “Sao nó dám?!”
“Kêu la cái gì?” Bà cụ Lưu nghi hoặc hỏi: “Không phải chính miệng Tiểu Trương nhà cô bảo Hạ Miên tự mình nghĩ cách sao? Nói xong việc, cậu ta về sẽ giải quyết, chúng tôi đều nghe thấy cả đấy.”
“Hơn nữa Hạ Miên chỉ đem đi cầm đồ mà thôi, nếu chuộc lại trong vòng một tháng, cũng chỉ phải trả hơn mười đồng tiền lãi.” Bà cụ Lưu nói: “Nếu không cô bảo hai đứa nhỏ ăn không khí để sống à?”
Chị Vương ở lầu trên nhô đầu ra nói: “Đúng đó, muốn trách cũng chỉ có thể trách cô và Tiểu Trương tính toán chưa chu đáo thôi, lầu trên lầu dưới đều là hàng xóm, cô mà để lại một chiếc chìa khóa và chút tiền thì... Chẳng lẽ chúng tôi còn ăn chặn của cô sao?"
Bà cụ Lưu nói tiếp: “Lại chẳng à? May mà con bé Hạ Miên này có năng lực, nếu là người không nhanh trí, không biết con bé sẽ phải sống thế nào đâu..."
Hai người nói xong lại bắt đầu khen Hạ Miên.
Hoàng Hiểu Quyên tái mặt xoay người chạy về nhà, bà cụ Lưu và chị Triệu nhìn nhau cười, đều cảm thấy hả giận.
Hoàng Hiểu Quyên nghẹn một bụng tức giận tìm đơn chuộc đồ, cô ta sợ con nhóc kia cố ý giở trò phá hư đơn chuộc đồ, cũng may hình như Hạ Miên không có dũng khí làm ra chuyện đó.
Cuối cùng Hoàng Hiểu Quyên tìm được tờ biên lai cầm đồ màu xanh màu xanh cực kỳ bắt mắt đặt bên cạnh chiếc điện thoại bàn, nhưng mà sau khi tìm được nó, tâm trạng của cô ta lại chẳng thể tốt hơn bao nhiêu:
Trên tờ giấy trắng viết vài chữ rồng bay phượng múa giống như sự kiêu ngạo của đối phương:
[Kinh ngạc không? Bất ngờ không?]
[Còn nhiều điều đáng mong đợi hơn đang chờ cô ở phía trước đó!]
Mong đợi cái đậu má mày!
Nhìn thấy số tiền gần một ngàn bốn tệ trên đơn chuộc đồ, Hoàng Hiểu Quyên giận dữ đến mức cả người run rẩy: Hạ Miên!!!
***
Hoàng Hiểu Quyên nghiến răng nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng khách, ngoài tivi màu và máy may đã bốc hơi ra thì không còn gì thay đổi, bỗng nhiên Hoàng Hiểu Quyên nhớ ra điều gì đó, cô ta vội vàng chạy vào phòng ngủ chính.
Thấy đồ đạc quý giá không bị lục lọi như trong tưởng tượng của cô ta, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa đảo mắt lại phát hiện ga trải giường của bọn họ nhàu nhĩ, rõ ràng có người từng ngủ ở đây, dây thừng và d.a.o vẫn đặt ở đó, trên ga giường còn lộ rõ vết máu, giữa giường có đặt mấy tấm ảnh chụp.
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Hiểu Quyên là đám côn đồ kia đã xông vào nhà làm nhục Hạ Miên...
Nghĩ vậy, cô ta lập tức cầm ảnh chụp lên xem.
Đợi sau khi thấy rõ cảnh tượng trên ảnh, cô ta sợ đến mức vô thức vội vàng buông tay, còn không nhịn được cúi đầu nôn khan.
Ảnh chụp rơi trên mặt đất, phía Bắc đối diện chi giường, lại là chữ viết kiêu ngạo như trên tờ biên lai cầm đồ: [Bọn họ rất thích giường của cô đó, cảm thấy dùng nơi này làm nơi hò hẹn cũng rất được, vừa bí mật vừa không khiến người khác nghi ngờ, cô cứ chuẩn bị tốt tâm lý đi.]
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: [Ảnh là do tôi chụp lén, tốt nhất đừng để người khác biết, nếu để bọn họ biết, cô sẽ bị diệt khẩu đấy.]
Hoàng Hiểu Quyên lại hoảng loạn, nhìn chiếc giường lộn xộn nhăn nhúm, nghĩ đến từng có hai người đàn ông lăn lộn trên giường cô ta, cô ta chỉ hận không thể vứt luôn cả cái giường đi.
Nhưng mà, cô ta đau lòng, đừng nói giường, ngay cả ga giường cô ta cũng luyến tiếc.
Đợi Hoàng Hiểu Quyên ném toàn bộ ga giường vào máy giặt, đun một nồi nước nóng lớn định lát nữa sẽ dọn dẹp sạch sẽ xong, thì bỗng nhiên cô ta nhận ra đã lâu không nghe thấy động tĩnh gì của Hiên Hiên.
Người đã từng làm mẹ đều biết, một khi con trai không gây ra động tính gì thì chính là đã xảy ra chuyện.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, lúc chạy ra nhìn thấy thứ trong tay Hiên Hiên, Hoàng Hiểu Quyên vẫn không nhịn được hét chói tai: “Hiên Hiên! Con làm gì đó, mau vứt nó đi!”
Hiên Hiên giật mình, ngón tay bóp mạnh thêm chút, chỉ trong nháy mắt con giòi màu trắng ngà vừa rồi còn ngọ nguậy đã bị cậu ta bóp nát, da đầu Hoàng Hiểu Quyên tê dại: “Hiên Hiên!!!”
Hiên Hiên bị dọa sợ, lùi về phía sau một bước rồi ngã ngồi dưới đất, Hoàng Hiểu Quyên thì nhìn miếng thịt chi chít giòi bọ kia:...
Một lát sau, tiếng hét chói tai vô cùng sợ hãi của Hoàng Hiểu Quyên vang lên khắp tòa nhà.