Sau khi vứt túi da rắn đó đi, cả người Hoàng Hiểu Quyên đều xụi lơ, nhưng thần kinh của cô ta vẫn căng thẳng một cách vô thức, chỉ sợ còn thứ gì đó đang chờ đợi bản thân.
Rõ ràng đang ở trong nhà của chính mình, vậy mà lại như chim sợ cành cong.
Bởi vậy, lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta giật mình, sợ đến mức suýt chút nữa đã té ngã. Hôm nay Trương Khải Minh đã lên tàu về nhà, sẽ không cách nào gọi điện thoại cho cô ta...
Sợ là hai tên côn đồ ghê tởm kia, cô ta không muốn nghe máy, nhưng không nghe máy lại sợ đối phương trực tiếp tìm đến cửa.
Cuối cùng trong tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, Hoàng Hiểu Quyên vẫn cầm ống nghe lên.
“Anh đến rồi, em mau cầm sổ tiết kiệm ra đây đi!” Là giọng của anh cả Hoàng Hiểu Quân.
Hoàng Hiểu Quyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhíu mày lại. Lúc này cô ta mới nhớ ra, lần trước đã đồng ý sẽ đưa cho anh cả năm nghìn tệ.
“Anh cả, trong nhà em đang có chút chuyện, hai ngày nữa rồi nói sau có được không?” Trong lòng cô ta đã hơi hối hận rồi.
Năm nghìn trước kia vẫn chưa trả lai, giờ lại cho vay thêm năm nghìn nữa. Số tiền này đâu phải số tiền nhỏ, nếu vẫn không trả, sợ là Trương Khải Minh sẽ đánh c.h.ế.t cô ta mất.
“Anh đã mất công đến đây rồi.” Hoàng Hiểu Quân không gọi nói trước một tiếng, mà đến thẳng đây chính vì đề phòng chiêu này của cô ta.
“Hôm qua, không phải em nói không có ai báo cảnh sát, con nhóc kia chỉ đang hù dọa sao? Mau chóng cầm sổ tiết kiệm ra đây đi.”
Hoàng Hiểu Quyên hơi lưỡng lự, Hoàng Hiểu Quân lại bồi thêm một mồi lửa: “Năm giờ Trương Khải Minh sẽ về nhà đúng không? Vậy đến lúc đó anh tới gặp cậu ta nhé?”
“Đừng!” Hoàng Hiểu Quyên vội vàng la lên.
Trương Khải Minh cực kỳ chán ghét người nhà họ Hoàng, chỉ cần người nhà họ Hoàng dám xuất hiện trước mặt anh ta trước khi có sự cho phép, Trương Khải Minh có thể chiến tranh lạnh với Hoàng Hiểu Quyên cả tháng, trong một tháng đó ngoài bị đánh ra, cuộc sống của cô ta còn không khác gì một con chó.
“Dù sao cũng không phải tiền của em, em đau lòng cái gì.” Hoàng Hiểu Quân ồn ào.
Sao lại không phải tiền của cô ta? Hoàng Hiểu Quyên đã coi số tiền này là tiền của mình từ lâu rồi, nhưng mà cô ta cũng biết sự khốn nạn của anh trai mình...
Cuối cùng Hoàng Hiểu Quyên đành thở dài, nhấn mạnh: “Trước cuối tháng, nhất định phải trả cho em đó!”
“Yên tâm đi.” Hoàng Hiểu Quân tràn đầy tự tin: “Hôm nay cổ phiếu giảm mạnh, là thời cơ rất tốt để mua vào, cuối tháng không những có thể trả lại em một vạn, còn có thể trả thêm hai ngàn tiền lãi nữa đấy!”
Nghĩ đến số tiền gần một ngàn bốn trăm tệ trên tờ biên lai cầm đồ kia, cuối cùng Hoàng Hiểu Quyên vẫn trông chờ vào may mắn mà gật đầu đồng ý.
Hoàng Hiểu Quyên dắt Hiên Hiên đi gặp Hoàng Hiểu Quân, cùng nhau đến ngân hàng gần đó, rồi xếp hàng ở vị trí lần trước theo thói quen.
Nhưng cô ta không để ý nhân viên ngân hàng đứng sau quầy đã đánh mắt ra hiệu với nhau, người này liếc người kia.
So với cửa thông báo mất giấy tờ tương đối vắng vẻ, thì cửa của nhân viên thủ quỹ trung niên hơi đông hơn một chút.
Không lâu sau đã đến lượt Hoàng Hiểu Quyên, cô ta đưa sổ tiết kiệm qua: “Rút sáu ngàn.”
Lần này, cô ta đã biết hạn mức rút tiền tối đa của ngân hàng mỗi ngày rồi.
Tiểu Ngô lật sổ tiết kiệm ra xem, thấy đúng là quyển sổ đã bị báo mất. Cô ấy âm thầm nháy mắt ra hiệu với người phía sau, mặt thì bình tĩnh, hỏi: "Người đứng tên trên sổ tiết kiệm này là?"
Bình thường cầm sổ tiết kiệm tới và có mật khẩu là có thể rút tiền, Hoàng Hiểu Quyên nào biết mẹ của Hạ Miên tên là gì?
Thấy động tác của Tiểu Ngô quá chậm chạp, Hoàng Hiểu Quân quát lên: “Hỏi cái này làm gì? Chúng tôi chỉ rút một ít tiền thôi.”
Tiểu Ngô cười nói: “Quý khách, trên sổ tiết kiệm này có một khoản đã đến kỳ đáo hạn, tiền lãi hơn ba trăm, chúng tôi cần xác nhận thông tin một chút.”
Vừa nghe thấy có tiền, hai người lập tức tiếc nuối, Hoàng Hiểu Quân nói: “Cứ tạm thời để đó đã, rút tiền cho chúng tôi trước đi."
Tiểu Ngô nói: “Vậy sẽ không có thêm ba trăm này.”
Hoàng Hiểu Quyên hơi đau lòng, chắc chắn Trương Khải Minh biết tên, nhưng cô ta lén đến rút tiền, nên không dám hỏi.
Hoàng Hiểu Quân lại không thèm để ý: “Ừ, bỏ đi, nhanh chóng rút tiền!”
“Được.” Tiểu Ngô cười nói: “Số tiền sáu ngàn khá lớn, chỗ tôi không đủ lắm, mong anh chờ một lát.”
Hoàng Hiểu Quân không nhịn được than phiền: “Sao lại lắm thủ tục như vậy chứ?!”
Sau đó đúng là còn rất nhiều thủ tục nữa, bọn họ bị hỏi rất nhiều thông tin về quyển sổ tiết kiệm này, thậm chí bao gồm cả việc mở tài khoản gì đó, nhưng mà hai người đều không đáp được một câu nào.
Trong lúc hai người nóng ruột, cảnh sát đã đẩy tung cửa bước vào.