{{ msgSearch }}

Chương 71: Gọi cho Trương Khải Minh

Xuyên Thành Dì Của Pháo Hôi Thiên Tài

Tần Hoàng 1169 Chữ 24/01/2025 23:56:00

Hoàng Hiểu Quyên không nhịn được nhìn xuống nhà cô giáo Mễ ở tầng dưới để xác nhận lại. Không sai mà, đây chắc chắn là nhà cô ta, nhưng sao lại không mở được nhỉ?

Lý Tân Mai ở dưới lầu hô lên: “A, phải rồi, Hiểu Quyên này, cửa nhà các cô đã đổi khóa rồi! Cô dùng chìa khóa cũ sợ là không mở được đâu.”

Hoàng Hiểu Quyên đang nóng trong người, vừa nghe thấy cửa đã đổi khóa, không khỏi cả giận, mắng: “Đang yên lành sao lại đổi khóa?!”

Tiếng trào phúng lập tức vang lên dưới lầu: “Sao phải đổi khóa cô còn không biết à?”

“Cô cũng hay thật đấy, vứt hai đứa trẻ lại còn không để chìa khóa, không đổi khóa hay đứa nó vào nhà thế nào?”

“Đúng là đồ lòng dạ ác độc.” Con dâu nhà ông Lý khinh thường xì một tiếng: “Làm vậy vì sợ bị nói là ngược đãi thằng bé trong phòng tối, nên để bọn nhỏ ngủ ngoài đường đó!”

Hoàng Hiểu Quyên tức giận đến mức hơi mất lý trí, buột miệng nói ra: “Hạ Miên có nhiều bạn bè như vậy, sao lại không có chỗ nào để đi!”

Cô ta cho rằng nói như vậy sẽ gợi lại sự chán ghét của mọi người đối với Hạ Miên, nhưng mà, hình như mọi người càng chán ghét cô ta hơn.

“Hừ! Hạ Miên vừa mới đến lấy đâu ra bạn bè? Tưởng rằng chúng tôi không biết ý nghĩ bẩn thỉu kia của cô sao?”

“Còn coi chúng tôi như kẻ ngốc nữa!”

“Bỏ đi, đồ ghê tởm này, nói chuyện với cô ta cũng chỉ tổ bần miệng, để cô ta thích làm gì thì làm đi!”

Hoàng Hiểu Quyên vừa giận vừa sốt ruột, rốt cuộc con nhóc Hạ Miên đó đã cho những người này uống bùa mê thuốc lú gì vậy?

Nghĩ đến đây, cô ta xoay người bắt đầu đập cửa rầm rầm, cô ta cho rằng vì trả thù cô ta, Hạ Miên vẫn đang ở lỳ bên trong cố ý không ra ngoài. Cô ta nén giận gọi cửa: “Hạ Miên, mày mở cửa cho tao! Sao đang yên lành mày lại đi báo cảnh sát nữa?”

Ninh Thiều Vận nghe thấy tiếng động, ra ngoài nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây là Hoàng Hiểu Quyên, người ngược đãi Tiểu Phong, hãm hại Hạ Miên à?”

“Còn không phải sao...”

Mọi người lập tức ríu rít kể lại, chị gái của bác sĩ Ninh không đáp lời bọn họ. Hiếm khi chị ấy hứng thú với chuyện gì, còn Hoàng Hiểu Quyên kia, cứ để cho cô ta kêu gào đi.

Hoàng Hiểu Quyên dắt Hiên Hiên và mang theo hành lý đi cả ngày, bây giờ vừa mệt vừa đói, lúc này thấy tới cửa nhà rồi mà không vào được, Hiên Hiên cũng bắt đầu khóc lóc ầm ĩ.

Cuối cùng vẫn là bà cụ Lưu ở đối diện phiền không chịu nổi, mới mở cửa ra, nói: "Đừng gọi nữa, Hạ Miên không có trong nhà đâu."

Không có nhà sao bây giờ mới nói?

Hoàng Hiểu Quyên nghe vậy tức giận nghiến răng, chắc chắn bà già c.h.ế.t tiệt này đang cố ý, nhưng cô ta vẫn nén giận hỏi: “Nó đi đâu thế?”

Bà cụ Lưu ngạc nhiên liếc mắt nhìn cô ta: “Cô đã đuổi người ta như vậy, tất nhiên là người ta đã về quê rồi. Chẳng lẽ còn mặt dày mày dạn ở lại đây, đợi cô nhốt con bé ở ngoài mỗi ngày sao?”

“Vậy phải làm sao với khóa cửa kia bây giờ?” Hoàng Hiểu Quyên siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nó có để lại chìa khóa không?”

Bà cụ Lưu nói: “Không biết, lần trước một cô gái nhỏ như Hạ Miên dắt theo Tiểu Phong còn nghĩ được cách giải quyết, sao người lớn như cô lại không có cách chứ?”

Trả thù, đây chắc chắn là Hạ Miên đang trả thù! Hoàng Hiểu Quyên tức giận đến mức đầu óc choáng váng, còn Hiên Hiên thì liên tục kêu đói, đã bắt đầu gào khóc ầm ĩ.

Không có cách nào khác, Hoàng Hiểu Quyên đành phải kéo hành lý theo, đi tìm thợ thay khóa, kết quả vì đi quá chậm, người ta vừa mới dọn quán ra về rồi.

Hoàng Hiểu Quyên gần như suy sụp, giận cá c.h.é.m thớt đá cho Hiên Hiên đang khóc lóc không ngừng một cái: “Câm miệng lại cho tao!”

Hiên Hiên ngậm miệng một giây, sau đó càng khóc lớn hơn...

Cuối cùng, Hoàng Hiểu Quyên đành dắt Hiên Hiên đến khách sạn, một ngàn tệ mà cô ta rút ra từ sổ tiết kiệm của Hạ Miên đã tiêu không ít rồi, lần này về nhà mẹ đẻ còn bị cướp hết, bây giờ tiền bỏ ra đều là tiền của chính cô ta, tất nhiên cô ta cực kỳ đau lòng rồi.

Đến khách sạn, cô ta nổi khùng gọi điện thoại cho Trương Khải Minh, nói Hạ Miên báo cảnh sát bắt cô ta, đổi khóa rồi bỏ đi và suy đoán của đám hàng xóm về mấy tên côn đồ.

Trong lòng cô ta tràn đầy lo lắng, Trương Khải Minh nghe xong lại nói: “Người trong khu tập thể đã nghe nói cảnh sát đang tìm em chưa?”

Hoàng Hiểu Quyên sửng sốt, chuyện này thì đúng là không có.

“Cuộc điện thoại đó, tám chín phần mười là con nhóc Hạ Miên tự gọi đến.” Giọng của Trương Khải Minh khá thoải mái: “Cũng do nhà họ Hoàng em không có kiến thức, nếu không làm gì có chuyện bắt người còn gọi điện thoại thông báo trước, đều trực tiếp lái xe cảnh sát đến bắt thôi.”

Hoàng Hiểu Quyên cũng ngớ người hiểu ra, còn không phải sao? Nếu Hạ Miên báo cảnh sát, chắc chắn sẽ hận không thể để người trong khu tập thể đều biết, nhưng bây giờ hoàn toàn không có ai nhắc đến, cho nên...

“Cho nên chắc là con nhãi đó đã xảy ra chuyện gì, nên mới nóng ruột tìm em như vậy. Kết quả trẻ người non dạ không chịu nổi sức ép từ chuyện đó, không chờ nổi nữa mới sợ hãi chạy về quê."

Hình như tâm trạng của Trương Khải Minh không tệ: “Còn chuyện đám côn đồ, cứ kệ con nhãi đó thích nói gì thì nói, sau này những lời cô ta nói, sẽ là cái tát vả mặt chính cô ta thôi."

Còn không phải sao…

Ánh mắt của Hoàng Hiểu Quyên sáng ngời, chắc chắn con nhãi kia đã gây ra “họa lớn”, nếu không đã là ân nhân cứu mạng cháu ngoại của bác sĩ Ninh rồi, sao còn phải chạy trốn?

Đợi đến khi nắm được điểm yếu của con nhãi đó trong tay, không phải mình nói gì thì sẽ là cái đó sao?

Cuối cùng tâm trạng của Hoàng Hiểu Quyên cũng tươi đẹp trở lại.

Đáng tiếc, không duy trì được bao lâu.

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:56:00

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện