Trong lòng đã có dự tính, Hoàng Hiểu Quyên không còn sợ về nhà giữa lúc bị xì xào nhất nữa. Còn có thể tìm hiểu tình hình về con nhóc thô lỗ kia mấy ngày nay qua miệng hàng xóm. Cô ta cũng có thể tranh thủ cơ hội này thay đổi hình tượng trong mắt mọi người.
Hoàng Hiểu Quyên ấp ủ cảm xúc, bày ra dáng vẻ hoảng sợ đi vào khu tập thể, nhưng mà lại không lấy được sự thông cảm của mọi người như tưởng tượng.Đúng là có người nhắc đến Hạ Miên, tần suất còn không thấp, nhưng không phải xem thường hay và chán ghét, ngược lại là khen ngợi, hình như đối phương vừa cứu được nhân vật lớn gì đó.
Hoàng Hiểu Quyên thầm kêu không ổn, không nhịn được mở miệng muốn hỏi rõ tình hình: “Các chị nói Hạ Miên cứu ai cơ?”
“Ôi chao, đây không phải là Hoàng Hiểu Quyên à...” Chị Vương cười nói: “Hạ Miên nhà cô có tương lai lắm đó, mới cứu được cháu ngoại của bác sĩ Ninh đấy!”
“À, phải rồi, cô về nhà mẹ đẻ nên không biết chuyện nhỉ. Mấy hôm trước, vì tranh giành gia sản mà mẹ kế của bác sĩ Ninh đã thuê người đến g.i.ế.c cậu ta, cô biết nhà bác sĩ Ninh giàu cỡ nào không? —— Tài sản mấy ngàn vạn đấy!”
“Chị gái của bác sĩ Ninh gả cho gia đình môn đăng hộ đối, nên cũng cực kỳ lắm tiền.” Có người hưng phấn nói: “Chị của bác sĩ Ninh nói, Hạ Miên chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, không biết sẽ báo đáp thế nào đâu? Cô nói xem có phải sẽ được cho rất nhiều tiền không?”
“Khả năng sẽ có đó.” Người nọ liếc nhìn Hoàng Hiểu Quyên, cười nói: “Nhưng mà chị Vương này, chị nói sai rồi, Hạ Miên không phải người nhà họ Trương đâu, hai nhà còn có thù không nhỏ đó...”
Chị ta cười trên nỗi đau của người khác, nói với Hoàng Hiểu Quyên: “Hai vợ chồng cô ấy à, đừng mong được thơm lây!”
“Thơm lây?” Con dâu ở quê của nhà ông Lý cười mỉa: “Bọn họ còn muốn thơm lây sao? Đừng nói Hạ Miên không đồng ý, là tôi, tôi cũng không đồng ý, hại người ta còn muốn chiếm lợi từ người ta...”
Nói đến chỗ tức giận, còn mắng thẳng vào mặt Hoàng Hiểu Quyên: “Phải sống cùng loại súc vật này trong một khu tập thể, hít thở thôi tôi cũng thấy ghê tởm rồi.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, có một chiếc xe hơi nhỏ màu đen chạy lướt qua, chiếc xe đó hơi khác chiếc Santana mà bọn họ thường thấy.
Mọi người lập tức kích động: “Oa, kia chính là Mercedes Benz đó! Tôi mới chỉ nghe nhắc đến, chứ chưa từng nhìn thấy lần nào, nghe nói là xe nhập khẩu, mấy trăm vạn đó!”
“Là xe của cháu rể đằng ngoại nhà cô giáo Mễ! Thôi, đừng để ý đến đồ ghê tởm này nữa.” Có người nói: “Mau lên, nghe nói đó là một người cực kỳ khí phái, tôi phải xem xem khí phái như thế nào mới được.”
Một đám người chậm rãi đi đến tầng mười tám, trong đầu Hoàng Hiểu Quyên hoảng loạn không nghĩ được gì, cũng vội vàng đuổi theo.
Vừa đến dưới lầu, bọn họ đã nhìn thấy cánh cửa xe nhập khẩu kia mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống từ ghế lái, tóc chải ba bảy, ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi không một nếp nhăn, khí thế rất bức người.
Giọng của đám hàng xóm vây quanh vô hình nhỏ xuống, thấy bác sĩ Ninh cũng bước ra từ ghế sau.
Trước kia chỉ thấy bác sĩ Ninh tạo cho người ta cảm giác không dám tới gần, bây giờ xem ra, người ta đã khiêm tốn nhiều rồi, bây giờ đứng chung một chỗ với người anh rể này, không những không lộ vẻ ngông nghênh, mà gương mặt và khí chất còn cao hơn một bậc.
Đến khi chị gái của bác sĩ Ninh và con trai xuống xe, mọi người không nhịn được đều khẽ than một tiếng, dung mạo của nhà này thật sự quá đẹp.
Nếu như Hạ Miên ở đây, khả năng có thể lý giải tâm trạng của bọn họ, giống như ở đời sau khi các cô gái trẻ tuổi nhìn thấy thần tượng vậy, cho dù không có quan hệ về lợi ích, nhưng chỉ nhìn nhan sắc thôi cũng khiến tâm trạng của người xem vui vẻ rồi.
Hoàng Hiểu Quyên ban đầu còn hơi choáng váng, bây giờ đã lấy lại tinh thần rồi. Nếu có thể kết giao với gia đình này, vậy thì chắc chắn có lợi về sau.
Có điều đối mặt với gia đình như vậy, cô ta không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất phải tìm hiểu rõ con nhóc Hạ Miên kia đã làm gì trước mới được.
Cô ta nhìn quanh bốn phía, rõ ràng có rất nhiều người muốn nịnh bợ bác sĩ Ninh, những người này lại chướng mắt cô ta, cô ta tùy tiện chạy tới, chắc chắn sẽ bị chơi xấu.
Hoàng Hiểu Quyên không tin một đứa côn đồ như Hạ Miên có thể cứu được ai đó, hay là giở trò mèo gì đó? Vậy thì cô ta chắc chắn sẽ ngăn cản đối phương báo ơn...
Thật ra còn có thể trông cậy vào cô em gái Hoàng Hiểu Hà của cô ta.
Đợi ''nhóm thần tượng'' của nhà cô giáo Mễ lần lượt vào nhà, lúc này mọi người mới dành thời gian “quan tâm” đến Hoàng Hiểu Quyên.
“Ôi chao, Tiểu Hoàng về sớm vậy!” Chị Triệu ở lầu trên giở giọng quái gở nói: “Sao thế? Không sợ côn đồ nữa à?”
“Sợ cái gì mà sợ chứ, đám côn đồ ấy còn không phải đều nghe nhà cô ta chỉ huy sao?”
Trong lòng Hoàng Hiểu Quyên thầm lo lắng, bỗng nhiên lại nghe thấy Lý Tân Mai cười nói: “Đây là nhà người ta, sao lại không thể về? Hiểu Quyên à, chắc đi đường mệt muốn c.h.ế.t rồi nhỉ, mau về nghỉ ngơi một lát đi!”
Không ít người nghe xong đều cười rộ lên, Hoàng Hiểu Quyên nhìn ánh mắt biết rõ mà không nói ra của bọn họ, luôn có cảm giác đám gười này đang giấu mình chuyện gì đó.
Cô ta cũng không muốn đứng đây chịu châm chọc chế giễu, vội vàng xách hành lý và dắt Hiên Hiên lên lầu.
Kết quả loay hoay rất lâu vẫn không mở được cửa!