{{ msgSearch }}

Chương 67: Nhà họ Hoàng (1)

Xuyên Thành Dì Của Pháo Hôi Thiên Tài

Tần Hoàng 1233 Chữ 24/01/2025 23:56:00

Sáng sớm hôm sau, Hạ Miên và Tiểu Phong bị tiếng chửi mắng của nhà bên cạnh đánh thức, hóa ra là sau khi nghỉ ngơi một đêm, Hạ Bảo đau đến nỗi không xuống nổi giường.

Hạ Miên nhìn xung quanh, không tìm được cái thang, trước đây mẹ Hạ thật sự rất ghét nhà chú Hai, sau khi bị chiếm mất bốn gian phòng, bèn xây tường bao cao hơn nhà, khiến người ta cảm thấy cả căn nhà giống như nhà giam vậy.

Tuy rằng mắt không nhìn thấy, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh, hồi trước mẹ con nguyên chủ tập mãi thành quen, đều coi như gió thoảng bên tai, nhưng mà Hạ Miên bây giờ lại không tốt tính như vậy.

Cô đi thẳng ra cửa nhặt mấy viên đá, đứng trước cửa nhà bên cạnh: “Thím Hai, thím bớt nói một câu đi, không cho người khác ngủ à?”

“Ngủ, mày còn ngủ được à, mày đánh em trai mày thành như vậy, lương tâm của mày không đau sao?”

Hạ Miên giơ viên đá lên nói: “Cháu có lương tâm hay không, không phải thím rất rõ à? Nếu thím không câm miệng, cháu sẽ ném thật đó...”

“Mày ném, mày ném đi! Mày không ném...”

Một tiếng “xoảng” vang lên cùng với đó là tiếng hét chói tai vang tận trời xanh của thím Hai Hạ.

Chú Hai Hạ lao tới, vẻ mặt đau lòng nói: “Kính của tôi, là đứa nào, đền cho tao!”

Hạ Miên ném viên đá trong tay đi, cười hì hì nói: “Thím Hai bảo cháu ném mà, vừa rồi chú không nghe thấy ạ? Thím ấy bảo cháu ném, cháu nể lắm mới ném đấy, đây cũng là lần đầu tiên cháu nghe thấy yêu cầu lạ lùng như vậy.”

“Hạ Miên! Mày…”

Thấy Hạ Miên lại giơ viên đá trong tay lên, giọng nói đầy phẫn nộ của chú Hai Hạ dừng lại ngay lập tức, có thể thấy được vừa rồi ở trong phòng, ông ta đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người.

“Có thể giữ yên lặng chưa?” Hạ Miên mở miệng xác nhận lại.

Thím Hai Hạ còn định nói gì đó, lại bị chú Hai bịt chặt miệng: “Hạ Miên à, sao cháu... Thôi! Thôi, được rồi, được rồi...”

Lúc này, Hạ Miên mới thả viên đá trong tay xuống, lên tiếng cảnh cáo: “Lần cuối cùng đó, còn ầm ĩ nữa sẽ ném vỡ hết cửa kính nhà hai người!”

Chú Hai Hạ nói: “Thôi chú thím không ầm ĩ nữa, còn tiền kính… Cháu phải đền cho nhà chú chứ?”

Hạ Miên nhún nhún vai nói: “Xem biểu hiện của hai người.” Xong thì quay người đi thẳng.

Chú Hai Hạ ở phía sau lên tiếng: “Cháu về rồi không định qua thăm bà nội cháu à? Bà ấy nhớ cháu lắm đó.”

Cuối cùng vẫn không nhịn được lộ ra mục đích: “Bà nội cháu đã lớn tuổi, phải uống chút sữa bột dành cho người già! Cháu cứ đưa chú, để chú mang qua giúp.”

Chắc chắn đã nghe nói chuyện hôm qua cô tặng đồ cho nhà bác Cả Hạ.

Hạ Miên trợn mắt khinh bỉ, trước chưa nói tới căn bản bà nội Hạ không ở huyện Minh Khê, dù bà ấy ở đây, người ta cũng không cần cô tặng đồ, bà cụ là người cực kỳ yêu bản thân, thua thiệt ai cũng không thua thiệt chính mình.

Thím Hai Hạ ngang ngược thành tính, không tin lời Hạ Miên, đến nửa buổi sáng lại không nhịn được làm ầm ĩ, nhưng lần này bà ta không mắng Hạ Miên, mà trực tiếp mắng tổ tiên nhà họ Hạ, tóm lại ý là tổ tiên không tích phúc, gia môn bất hạnh, nuôi ra một đứa côn đồ nanh nọc xấu xa, phá hoại không chịu đền tiền…

Hạ Miên nghe xong, cầm một nắm kẹo ra ngoài, đứng trước mặt chú Hai Hạ đang quan sát bên ngoài, thẳng tay đưa cho đám trẻ con đang chơi đùa ngooài cửa: “Chỉ cần nghe thấy nhà bọn họ mắng chửi người ta, cứ ném vào cửa kính nhà bọn họ, ném vỡ một cái được một cái kẹo.”

“Mấy đứa cùng ném, nhiều người như vậy, ai biết đứa nào ném, ông ta không bắt đền được mấy đứa đâu.”

“Làm ngày nào cũng tính.”

Chú Hai Hạ lo sợ vội mắng Hạ Miên, còn đám trẻ con được cho kẹo không làm cô thất vọng, hành động cực nhanh, không lâu sau đã có tiếng “Loảng xoảng” vang lên.

Cuối cùng cách vách cũng yên lặng.

Hạ Miên hài lòng.

Có điều chắc Hoàng Hiểu Quyên ở thành phố Minh xa xôi kia không thoải mái lắm đâu nhỉ?

Ở nhà họ Hoàng.

Nhà bọn họ cực kỳ trọng nam khinh nữ, cha Hoàng từ nông thôn lên thành phố, sống chen chúc với nhà ông bà nội và nhà bác Cả Hoàng.

Từ lúc nhà bọn họ từ ba người biến thành nhà bốn người, bác Cả Hoàng không chịu nổi, tự mình nghĩ cách chuyển ra ngoài, vì thế căn nhà vốn thuộc về nhà bác Cả Hoàng đã bị nhà cha Hoàng chiếm toàn bộ.

Sau đó, nhà bốn người biến thành bảy người, vẫn chen chúc trong căn nhà bốn mươi mét vuông ấy như trước. Sau khi anh cả Hoàng Hiểu Quân kết hôn, căn phòng rộng nhất kia để lại cho vợ chồng bọn họ, em trai út Hoàng Hiểu Binh ở phòng nhỏ với cha mẹ, còn ba chị em gái phải chen chúc trong căn phòng giáp ban công chỉ rộng ba bốn mét vuông, muốn xoay người cũng không xoay nổi.

Đây cũng là lý do khiến chị em nhà họ Hoàng liều mạng muốn thoát ly căn nhà này.

Nhìn thấy kết cục của chị cả Hoàng Hiểu Hồng, vì cưới vợ cho Hoàng Hiểu Quân, Hoàng Hiểu Hồng vừa tròn hai mươi tuổi đã bị bán cho một ông già góa vợ thích gia bạo, chỉ vì đối phương là tài xế xe tải, trả tiền lễ hỏi đủ cao.

Năm đó, lúc Hoàng Hiểu Quyên gả cho Trương Khải Minh, nhà họ Hoàng cũng trực tiếp làm giá, giá cao quá đáng, Trương Khải Minh phải dùng điều kiện tìm việc cho Hoàng Hiểu Bình mới thuyết phục được bọn họ.

Sau đó, nhà họ Hoàng thấy được khả năng thật sự của Trương Khải Minh, Trương Khải Minh khác hẳn so với con rể lớn, anh ta là công nhân nhà máy Hoa Cương, có tiền có quan hệ, đợi sau khi đưa được Hoàng Hiểu Hà vào bệnh viện làm việc, cơ bản người nhà họ Hoàng đều thuận theo anh ta. Thời buổi này muốn vào làm việc ở bệnh viện cũng không phải chuyện dễ dàng gì, chuyện tiền lương Hoàng Hiểu Quyên nộp lên từng tháng chỉ là thứ yếu, quan trọng là làm việc đó chắc chắn có thể câu được rùa vàng.

Nhà họ Hoàng còn trông cậy anh ta tìm việc làm cho con trai út và cháu trai, bởi vậy thái độ vô cùng thông tình đạt lý.

Hiện tại cuộc sống của Hoàng Hiểu Quyên ở nhà họ Hoàng rất thoải mái, đương nhiên không thể không kể đến trước đó cô ta từng đưa cho Hoàng Hiểu Quân năm ngàn tệ, cho nên lần về nhà này mọi người đều vô cùng nhiệt tình.

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:56:00

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện