{{ msgSearch }}

Chương 66: Nhà bác Cả (2)

Xuyên Thành Dì Của Pháo Hôi Thiên Tài

Tần Hoàng 1076 Chữ 24/01/2025 23:56:00

Khả năng Hạ Hà đã nói gì đó với người nhà, trên bàn cơm, nhà bác Cả hiếm khi không đánh trẻ con, Cường Cường đắc ý đến mức điên rồi, Hạ Hải giơ tay lên vài lần lại buông xuống, sắc mặt kìm nén quá mức.

Hạ Miên vừa buồn cười vừa ấm lòng, có điều vẫn ôm chặt Tiểu Phong như trước, hai người kề sát nhau, Tiểu Phong mới dám mạnh dạn ăn cơm trong bát nhỏ của mình.

Về phần Cường Cường, cậu bé đã sớm ồn ào nói mình là người lớn, muốn dùng bát lớn, còn rất biết quan tâm chăm sóc em trai nhỏ mới gặp mặt.

Mì cán tay của bác gái Cả cực kỳ thơm, Hạ Miên không nhịn được nuốt nước miếng, hôm nay Tiểu Phong hầu như không ăn gì, lúc này món ngon vừa vào miệng, cũng dần dần thả lỏng ra, ăn sạch đến miếng cuối cùng, vẫn không nỡ buông bát xuống.

Bác gái Cả nhìn cậu bé cười: “Ăn ngon không? Tiểu Phong ăn thêm một bát nữa nhé?”

Tiểu Phong ngẩng đầu lên nhìn Hạ Miên, Hạ Miên xoa xoa bụng cậu bé: “Tiểu Phong của chúng ta có thể ăn thêm nửa bát nữa.”

Tiểu Phong bèn hé miệng nhỏ, gật đầu với bác gái Cả, đáy mắt đều là vui mừng, chân đung đưa qua lại.

Trong nhà có một đứa trẻ nghịch ngợm như Cường Cường, người lớn đều có thể nhìn ra chút cgì đó, đứa bé ngoan đến mức kìm nén bản tính chắc chắn đã phải chịu rất nhiều uất ức.

Bác gái Cả múc cho Tiểu Phong thêm một bát, sau khi buông bát xuống bà ấy khẽ vén quần áo của đứa trẻ lên, sau khi nhìn xong, người lớn trên bàn đều thay đổi sắc mặt.

Vết thương của Tiểu Phong đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà trên làn da trắng nõn lại xuất hiện mấy vết bầm tím rời rạc, gần như phủ kín cả người.

Hạ Hải là một người cha, không nhịn được nhỏ giọng mắng: “Đồ chó má...”

Bác Cả Hạ trợn mắt lườm anh ấy một cái, Hạ Hải ngậm miệng, nhưng vẫn tức giận như cũ, anh ấy lại không giỏi bày tỏ tình cảm, dứt khoát gắp một miếng thịt lớn cho Tiểu Phong, cố gắng tỏ vẻ hiền lành nói: “Bé ngoan, ăn nhiều một chút.”

Nhận ra là người ban nãy vừa “đánh” Cường Cường, Tiểu Phong có hơi sợ anh ấy, nhưng lần này anh ấy lại cho cậu đồ ăn ngon, khiến cậu hơi bối rối.

Hạ Miên xoa lưng cậu bé: “Đây là cậu Hạ Hải, cha của anh Cường Cường, anh Cường Cường nghịch ngợm nên cha anh ấy mới dạy dỗ anh ấy, Tiểu Phong rất ngoan, mọi người thương còn không hết mà.”

“Phải, bọn cậu đều rất thương Tiểu Phong.” Hạ Hà cũng gắp một quả trứng gà cho cậu bé: “Đợi thêm hai ngày nữa, cậu Hạ Hà dẫn cháu đi bắt cá được không? Phải bồi bổ thật tốt cho Tiểu Phong của chúng ta mới được.”

Bầu không khí thoải mái ấm áp, khiến Tiểu Phong dần dần thả lỏng, có điều vẫn không dám rời Hạ Miên nửa bước.

Vì đang ở trước mặt trẻ con, mọi người chưa vội bàn bạc đến chuyện chính, sau bữa tối, bác gái Cả đưa Cường Cường và Hạ Miên cùng nhau về nhà họ Hạ.

Sau khi về nhà, Tiểu Phong cởi mở hơn nhiều, cậu bé biết đây là nhà của dì, chỉ có hai người bọn họ, thỉnh thoảng còn dám chạy theo Cường Cường chơi trong sân.

Bác gái Cả cắt chút lá ngải xông phòng, vừa xông vừa hỏi tình hình, Hạ Miên cũng kể lại chuyện đã xảy ra cho bà ấy.

Nghe thấy Hạ Miên đánh người đàn bà kia một trận, người phụ nữ dịu dàng ấy hiếm khi vỗ đùi nói: “Đánh hay lắm, lần sau cháu đi nhớ bảo anh Hạ Xuyên của cháu đi cùng, một đứa con gái sợ không đánh lại.” Đánh cũng không đau.

Lúc tắm rửa giúp Tiểu Phong, bác gái Cả đã kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể cậu bé, càng xem càng không nhịn được chảy nước mắt: “Đúng là làm bậy mà, sao lại nhẫn tâm như vậy.”

Tiểu Phong tò mò nhìn bà ấy, đôi mắt to tròn trong suốt.

Bác gái Cả lau nước mắt: “Trở về cũng tốt Thật ra trước đây, bác Cả cháu không muốn để cháu lên thành phố đâu.”

“Tuy điều kiện bên kia tốt thật đấy, nhưng Trương Khải Minh đã kết hôn sinh con, sao có thể chăm sóc cháu nhiệt tình, người ta nói đi nam về bắc, ở nhà mình vẫn là tốt nhất, nếu cháu ở bên đó xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không chăm sóc được cho cháu.”

“Còn về nhà chú Hai cháu.” Bác gái Cả nhíu mày thở dài: “Chán ghét thì chán ghét thật, nhưng mà không dám hại người, bây giờ nhà cháu chỉ còn một mình cháu, ông ta còn dám làm chuyện xấu, cháu cứ đến tìm hai bác, bác Cả cháu sẽ không tha cho bọn họ đâu.”

“Vâng.” Hạ Miên có cả đống biện pháp trừng trị chú Hai Hạ, có điều cô không định phụ lòng tốt của bác gái Cả.

“Bên phía nhà họ Trương, cháu định nghĩ cách để tách hộ khẩu của Tiểu Phong ra.” Cô vẫn chưa nghĩ ra biện pháp rõ ràng cho vấn đề này, cũng chưa nắm rõ quy trình quy định về hộ tịch linh tinh.

Bác Cả Hạ có chút danh tiếng ở huyện Minh Khê, có thể hỏi giúp một chút, dù sao cô vẫn đang trong độ tuổi cần người giám hộ, không biết chuyển tên Tiểu Phong sang sổ hộ khẩu của mình có được không.

Bác gái Cả muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Được rồi, nhưng dù thế nào cứ đón cậu bé về trước đã, suy cho cùng ở nhà chúng ta cũng có thể ăn no mặc ấm, còn tốt hơn bị đánh mỗi ngày.”

Hạ Miên biết bác gái Cả đang lo lắng chuyện người trong độ tuổi vị thành niên như cô dẫn theo một đứa trẻ sẽ sinh sống thế nào, nhưng mà cô cũng không giải thích rõ được, cho nên cô không nói thêm cái gì, tóm lại bác gái Cả cũng chỉ có ý tốt.

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:56:00

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện