Đa phần người huyện Minh Khê đều nấu cơm bằng bếp lò, cô vừa về nhà, nồi không bếp lạnh, chút than củi còn thừa trong nhà đều bị hai vợ chồng kia lấy sạch rồi, muốn nấu cơm cũng không nấu được.
Mọi người ra về, Hạ Miên và Tiểu Phong thay quần áo, sửa sang lại một chút, lấy ra quà tặng mà lần trước Hoàng Hiểu Hà mang tới định tặng cho nhà cô giáo Mễ cuối cùng rơi vào tay cô, bên trong có không ít thứ thích hợp cho người già, đúng lúc phát huy tác dụng.
Nhà bác Cả Hạ khá rộng, có sáu gian phòng, lúc Hạ Miên dắt Tiểu Phong vào nhà, bên trong đang ầm ĩ như cái chợ.
Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi bước ra từ phòng bếp bên cạnh, cười ha ha chào hỏi Hạ Miên: “Miên Miên và Tiểu Phong về rồi đấy à, cơm xong ngay đây.”
Là bác gái Cả, bà ấy luôn nói chuyện dịu dàng hiền hòa, khiến người ta cực kỳ thoải mái. Giống như câu hỏi thăm ân cần này, đã khiến Hạ Miên cảm thấy như nơi này chính là nhà của bọn họ.
Phía bên kia, Hạ Xuyên đã bày xong bàn ghế, anh ta cười nói: “Ra ngoài sủi cảo, về nhà mì, hôm nay mẹ anh tự mình xuống bếp, chúng ta ăn mì xào thịt lợn, có lộc ăn lắm đấy!”
Hạ Miên nghe nói như vậy, nước miếng tự động chảy ra, trong trí nhớ món mì nhào tay của bác gái Cả đúng là tuyệt nhất, nhưng mà cũng cực kỳ tốn sức, sau này lực cổ tay của bà ấy yếu đi, trong nhà rất hiếm khi cho bà ấy làm, hôm nay để chào đón Hạ Miên về nhà, bác gái Cả mới tái xuất giang hồ.
Hạ Hải – Con trưởng của nhà bác Cả một tay xách đứa con trai ruột đang nằm sấp trên đất b.ắ.n bi lên, bàn tay to lớn phủi bụi trên người đứa trẻ, giống như dưới tay không phải con trai mà là cái gối đầu: “Bẩn muốn chết! Bẩn c.h.ế.t đi được! Từ sáng đến tối, con không thể sạch sẽ một lát được sao?”
Phủi bụi xong, mới đẩy đứa trẻ đến trước mặt Tiểu Phong: “Đây là em trai Tiểu Phong của con, làm quen một chút, lát nữa dẫn cậu nhóc đi chơi, biết chưa?”
“Miên Miên, cháu dắt hai đứa trẻ đi rửa tay đi, cơm xong ngay đây.”
Không hề thăm hỏi ân cần khách sáo gì, ngược lại khiến Hạ Miên cảm thấy trong lòng ấm áp, cô hơi nhớ người nhà của mình rồi.
Bàn tay nhỏ bẩn thỉu kéo túi đồ cô cầm trong tay, khiến Hạ Miên lảo đảo thiếu chút nữa ngã, cô cúi đầu nhìn con khỉ nghịch ngợm kia: “Làm gì đó.”
Cường Cường kéo dài giọng làm nũng: “Cô Miên, đây là đồ ăn ngon cô mang về từ thành phố Minh ạ? Có gì thế, mau cho cháu xem đi!”
Trẻ con bảy tuổi đúng là độ tuổi chó chê mèo ghét, Hạ Miên vỗ bàn tay bẩn của cậu nhóc, ghét bỏ nói: “Mang theo kẹo sữa, bánh bích quy, sữa bột, rất nhiều đồ ngon đó, nhưng chỉ cho đứa trẻ nào sạch sẽ thôi.”
“Cháu nè cháu nè!” Cường Cường lập tức chạy đến chỗ rửa mặt, đẩy chú hai Hạ Hà đang rửa tay ra, xả nước chảy ầm ầm b.ắ.n tung tóe khắp nơi, người biết thì thấy cậu nhóc đang rửa tay, người không biết còn tưởng cậu nhóc còn đang tập bơi đó.
Hạ Hà không nhịn được nhấc chân đạp vào m.ô.n.g cậu nhóc một cái: “Rửa kỹ đi! Còn lăn qua lăn lại nữa sẽ đánh cháu đó!”
Rồi anh ta quay đầu nói với Hạ Miên: “Sao em lại mang nhiều đồ như vậy?”
Hạ Miên cười đáp: “Đều là hàng xóm trong thành phố cho, một số là đồ dinh dưỡng thích hợp bồi bổ thân thể người già, em lại không ăn được, mang về cho bác Cả và bác gái Cả.”
“Khách sáo làm gì chứ.” Hạ Hà mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Tiểu Phong sạch sẽ ngoan ngoãn bên cạnh, lập tức vui mừng hỏi: “Đây là Tiểu Phong sao, không hổ là con trai của chị Xuân.”
“Tiểu Phong, cậu là cậu Hạ Hà của cháu, cháu muốn tự rửa tay hay để cậu rửa giúp cháu?”
Tiểu Phong dựa sát vào chân Hạ Miên, nhìn ánh mắt cổ vũ của cô, cậu bé nhỏ giọng nói: “Cháu tự rửa ạ.”
“Được, để cậu tìm cho cháu một cái chậu nữa, đừng dùng chung với con khỉ nghịch ngợm kia, bẩn muốn chết.”
“Chú mới bẩn ấy, chú mới là khỉ nghịch ngợm!” Cường Cường rửa tay thôi mà khiến cho bản thân ướt nhẹp, còn nhảy lên người Hạ Hà, khiến Hạ Hà tức giận đến mức đánh cậu bé hai cái.
Hạ Miên cúi đầu, mới phát hiện ra mặt Tiểu Phong hơi tái đi.
Hạ Miên thấy vậy, lập tức hối hận vì sự sơ ý của mình. Trẻ con nông thôn đều bị đánh từ bé đến lớn, tất cả mọi người đã tập mãi thành quen, nhưng Tiểu Phong thì khác, cậu bé từng trải qua chuyện bị người ta ngược đãi, còn mang bóng ma về chuyện này.
Hạ Miên vội vàng ôm lấy cậu bé: “Đừng sợ đừng sợ, không phải cậu Hạ Hà thật sự đánh anh Cường Cường đâu, cậu ấy đang đùa với anh Cường Cường thôi.”
Hạ Hà hơi sửng sốt, anh ấy không ngờ chuyện này cũng dọa đứa trẻ sợ, còn nghĩ rằng đứa trẻ này quá yếu ớt.
Thấy Hạ Miên vội vàng nháy mắt ra hiệu với mình. Hạ Hà cười nói: “Cường Cường không nghe lời nên cậu mới đánh thằng bé, Tiểu Phong ngoan như vậy, sao cậu có thể đánh được chứ?”
Tiểu Phong hé miệng, cố nén nước mắt vào trong, nhỏ giọng rụt rè nói: “Tiểu Phong rất ngoan.”
Hạ Hà đã quen nhìn đứa cháu nghịch ngợm của mình, lúc này thấy đứa trẻ trước mặt ngoan ngoãn như vậy, tim cũng tan ra: “Cậu biết mà, cậu không đánh Tiểu Phong, cậu đi lấy nước cho cháu nha, chúng ta rửa tay xong rồi đi ăn cơm.”