"Muội nói vậy chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim tẩu. Nương bệnh lâu như vậy, chẳng phải đều là chúng ta chăm sóc sao?"
"Tẩu là con dâu nhà họ Khương, nói về chữ hiếu, lẽ ra phải là tẩu ở bên giường chăm sóc mới đúng." Khương Vãn mỉm cười dịu dàng.
Giang thị bị nàng chụp mũ chữ hiếu lên đầu, nhất thời cứng họng không nói nên lời.
Thấy Giang thị cứng họng, Khương Thiến đứng bên cạnh che miệng cười trộm: "Tỷ tỷ nói đúng, sau này tẩu đừng có đẩy việc chăm sóc nương cho ta và Tam muội nữa, tẩu cũng nên cùng làm mới phải."
Giang thị trừng mắt nhìn Khương Thiến, lẩm bẩm gì đó trong miệng, Khương Thiến được Khương Vãn chống lưng, hất cằm lên trời hừ một tiếng.
Khương Vãn không muốn tiếp tục đôi co với Giang thị nữa, hiện tại điều quan trọng nhất là chữa bệnh cho Tống thị: "Đã là tẩu gọi muội về rồi, vậy thì mời đại phu đến xem cho nương một chút đi. Dù muội là con gái đã gả đi, nhưng cũng không có đạo lý nào lại bỏ mặc mẫu thân ruột của mình."
Lúc này, Giang thị mà còn tiếp tục dây dưa chuyện tiền bạc thì chính là nàng ta không có lý. Giang thị nghiến răng nghiến lợi, đành phải ra ngoài mời đại phu.
Khương Vãn gọi hai muội muội, cùng nhau dìu Tống thị sang phòng khác, mở cửa sổ cho thông thoáng.
Tống thị thấy bọn họ vất vả như vậy, thở dài: "Vãn nương, thân thể của nương, nương tự biết, không cần phải mời đại phu đâu, con mau gọi tẩu con về đi."
"Nương, nương đừng nghĩ nhiều nữa, đại phu đến thì nương cứ làm theo lời ông ấy là được. Chờ khỏe lại rồi, con sẽ mau chóng kiếm tiền trả lại."
Nhận thức của Tống thị cũng giống như những người già mà Khương Vãn từng gặp, bị bệnh thì không muốn đi viện, chỉ sợ tốn kém.
Nàng biết có nói gì Tống thị cũng không nghe, nên cũng không muốn phí lời.
Tống thị lại hỏi: "Nương nghe nói dạo này con lên núi đưa cơm cho người ta, là chuyện gì vậy?"
"Là quân lính đồn trú lên núi tu sửa đường xá, có một số quân hộ không có ai mang cơm nước, con thấy vậy nên làm chút buôn bán nhỏ."
Khương Tam Nương khinh thường nói: "Tài nấu nướng của tỷ cũng dám mang đi buôn bán?"
Tống thị cũng ngạc nhiên: "Đúng vậy, mọi người đều nói món con nấu rất ngon, con học nghề này từ khi nào vậy?
Khương Vãn nhìn Tạ Đồng, ra hiệu cho cô bé đi rót cho nàng ly nước cùng với Khương Nhị Nương, sau khi hai người rời đi, nàng mới nói với Tống thị: "Những món con nấu đều là do Tạ Dực mang công thức từ kinh thành về. Thân phận của huynh ấy nhạy cảm, sợ bị người ta để ý, nên mới đưa công thức cho con làm. Nương, nếu có ai hỏi, nương nhớ giúp con giữ bí mật, cứ nói là con tự mình mày mò ra ở nhà, đừng để lộ ra ngoài."
"Thật sao? Hắn… hắn thật sự bằng lòng đưa công thức cho con?"
Khương Vãn mỉm cười: "Vâng, phu quân đối xử với con rất tốt."
Tống thị kinh ngạc trợn to mắt, bà biết rõ tình cảm phu thê của con gái không tốt, nếu không bà cũng sẽ không nghĩ ra cách bảo Khương Vãn bỏ trốn.
Bây giờ nghe con gái nói như vậy, Tống thị kích động đến rơi nước mắt, nắm lấy tay Khương Vãn nói vài tiếng "tốt".
Khương Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Để cho người lớn không phải lo lắng về chuyện phu thê của mình thật sự là quá phiền phức!