Tống thị dựa vào đầu giường, mái tóc rối bù như rơm rạ, sắc mặt nhợt nhạt, gầy gò ốm yếu, hoàn toàn khác hẳn với lần trước Khương Vãn đến thăm.
Bên cạnh giường, một bé gái chừng mười tuổi đang đút thuốc cho bà.
Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt Tống thị bỗng chốc sáng lên, kinh ngạc nhìn Khương Vãn.
Khương Vãn cũng rất bất ngờ.
Mới có một khoảng thời gian ngắn không gặp, Tống thị sao lại ốm yếu đến thế này? Tuy nàng và Tống thị không có tình cảm ruột thịt, nhưng dù sao đây cũng là người đầu tiên đối xử tốt với nàng sau khi nàng xuyên đến thế giới này, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần thương xót.
"Nương, sao nương lại bệnh nặng như vậy? Đã mời đại phu đến xem chưa?" Khương Vãn ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay Tống thị, lo lắng hỏi.
Tống thị nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Vãn, rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Nương không sao, chỉ là bệnh nhẹ, khụ khụ… chỉ là bệnh nhẹ thôi, không cần mời đại phu."
"Nương đã bệnh nặng thế này rồi, sao còn có thể nói là bệnh nhẹ?" Khương Vãn nhìn quanh căn phòng, cau mày nói: "Trong phòng ngột ngạt thế này, ánh sáng cũng không lọt vào được, nương nên chuyển sang phòng khác sáng sủa hơn một chút."
"Chỉ có một gian phòng, ở đâu mà chẳng như nhau." Tống thị biết con gái lo lắng cho mình, chỉ có thể nói vài lời an ủi nàng. Nếu để Khương Vãn biết được là do Khương phụ sợ bà lây bệnh cho mình nên mới đuổi bà sang căn phòng tăm tối này, nhất định bà sẽ lại cãi nhau một trận với Khương phụ.
"Sao có thể như nhau được chứ, càng ốm càng không thể ở chỗ ngột ngạt như thế này, ít nhất cũng phải để phòng thoáng khí một chút, như vậy mới mau khỏi bệnh được."
Lời Khương Vãn vừa dứt, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười lạnh: "Tỷ tỷ vẫn luôn khéo ăn nói, vừa đến đã đòi mời đại phu, lại còn muốn đổi phòng, quan tâm đến sức khỏe của nương như vậy, sao không đến thăm sớm hơn?"
Người nói chính là thiếu nữ vừa mới đút thuốc, tam muội của Khương Vãn, Khương Tam Nương.
Tống thị trừng mắt nhìn Khương Tam Nương: "Tam Nương, sao con lại nói chuyện với tỷ tỷ như vậy!"
"Chẳng lẽ không phải sao? Bình thường nương luôn thiên vị tỷ tỷ, nhưng nương bệnh lâu như vậy, tỷ tỷ cũng không thèm đến thăm một lần, con nghe người ta nói, tỷ tỷ suốt ngày lên núi đưa cơm cho người ta, còn thu tiền nữa, chắc chắn là sợ chúng ta đòi tiền của tỷ ấy..."
"Tam Nương!" Giang thị vội vàng cắt ngang lời Khương Tam Nương, cười khan nhìn Khương Vãn: "Vãn nương, tình hình nhà chúng ta muội cũng biết, mỗi tháng kiếm được chẳng bao nhiêu tiền, nương cứ khăng khăng nói mình không sao, nếu không chúng ta cũng sẽ không đến bây giờ mới đi tìm muội..."
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, nhưng lại nói ra hết những điều cần nói.
Rõ ràng là đang ám chỉ nàng bỏ tiền ra mời đại phu cho Tống thị.
Tống thị bị bệnh, nàng không thể nào không quan tâm, dù sao nàng cũng đang chiếm thân thể của nguyên chủ, coi như là thay nguyên chủ báo hiếu phụ mẫu. Nhưng Giang thị lại tính toán đến số tiền ít ỏi trong tay nàng, Khương Vãn không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Tẩu à, đây là điểm mà muội phải nói tẩu rồi đấy. Tiền bạc quan trọng hay là mạng người quan trọng? Nếu hôm nay tẩu không gặp muội, chẳng lẽ còn muốn để nương cứ bệnh như vậy sao?"