Từ khi Đại Bảo bắt đầu có ký ức, dường như mẹ đối với bọn họ không nóng không lạnh, tuy rằng không để cho họ thiếu ăn uống, nhưng tâm tư anh lại có thể cảm nhận được mẹ xa cách đối với họ.
Chỉ là sau này không biết vì sao mẹ lại bắt đầu thay đổi.
Bắt đầu xoa đầu của anh nói Đại Bảo thật ngoan, cũng sẽ làm những món ngon cho anh em bon họ.
Cũng không chê phiền dạy anh và em trai biết chữ đếm số.
Sau này, khi người trong thôn nói mẹ không cần bọn họ, mẹ mang bụng to, chuẩn bị đi lên đánh lộn với người đó.
Đó là lần đầu tiên, Đại Bảo thật sự cảm thấy mẹ đã thay đổi.
Mẹ là người mẹ mà họ thích nhất.
Khi còn nhỏ, anh chính là đứa trẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn trong miệng nhà người khác.
Anh cho rằng chính mình là anh trai thì cần phải nhường đồ vật của mình cho em trai, ngay cả khi anh không sẵn lòng cho lắm.
Nhưng mẹ đã nói, anh không cần nhân nhượng nhường nhịn, anh có thể nói không.
Đây là lần đầu tiên Đại Bảo học cách nói không với những thứ mình không thích.
Sau này khi Tam Bảo được sinh ra, tuy rằng mẹ có chút thiên vị Tam Bảo, nhưng lại không có xem nhẹ bọn họ.
Cũng chứng minh, em trai không cướp lấy tình yêu thương của anh em bọn họ, Đại Bảo tin tưởng vào điều đó.
Sau này bọn họ đi bộ đội, bên kia có rất nhiều điều thú vị và cả món ăn ngon, cũng quen biết thêm được nhiều bạn bè.
Anh cũng bắt đầu đi huấn luyện với ba ba, hy vọng một ngày nào đó có thể trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, bảo vệ mẹ.
Sau lại mẹ thi đậu vào đại học ở Bắc Kinh, cả gia đình họ lại bắt đầu chuyển nhà, sau đó em trai em gái cũng lần lượt ra đời.
Đại Bảo rất thích em trai em gái của mình, họ rất đáng yêu, đặc biệt là Đoàn Đoàn khi lớn sẽ ngọt ngào gọi anh là - anh trai .
Em gái quả nhiên không giống với những đứa em trai khác.
Từ nhỏ đến lớn, Đại Bảo cũng chỉ có một ý tưởng, đó là trở thành một người quân nhân bảo vệ nhân dân, hy vọng có thể bảo vệ Đoàn Đoàn và Viên Viên.
Niềm tin này càng thêm kiên định theo thời gian anh lớn lên.
Ba là tấm gương tốt nhất của anh, nhưng anh cũng hiểu, là một người quân nhân, liền ý nghĩa gia đình thiếu đi một bộ phận.
Cho nên thật ra Đại Bảo cũng không dự định kết hôn sớm như vậy.
Anh không hy vọng vợ của mình vất vả giống mẹ, một mình chăm lo cho bọn trẻ, còn muốn bận rộn làm sự nghiệp, Đại Bảo là người hiểu rõ sự vất vả của mẹ trong nhà này, cũng là người đau lòng mẹ nhất.
Đặc biệt sau này mẹ vừa chăm sóc em trai em gái, vừa muốn nghĩ cách kiếm tiền vì gia đình, cho anh em họ có điều kiện sống tốt hơn.
Mỗi lần hỏi mẹ có mệt không, mẹ luôn vui mừng xoa đầu anh, nói mẹ không mệt.
Nhưng mà làm sao có thể không mệt?
Đại Bảo sau này có nghe mẹ nhắc tới việc Tam Bảo khi còn nhỏ suýt chút nữa đã bị bọn buôn người ôm đi, vẫn là ba ba cơ trí tìm Tam Bảo trở về.
Khi mấy anh em bọn họ ở trong đại viện người nhà quân khu, cũng đã giúp đỡ bắt được bọn buôn người.
Đại Bảo đặc biệt hưởng thụ ánh mắt khen ngợi của người khác.
Anh cảm thấy như thể mình được sinh ra với sứ mệnh này.
Sau khi lớn lên, anh cũng như mong muốn đi bộ đội, đương nhiên, rất nhiều người trong bộ đội biết thành tựu của ba anh.
Đây là mục tiêu và cũng là áp lực của anh.
Không thể để cho người khác cảm thấy chính mình có người ba ưu tú, mà con của ông lại bình thường như vậy.
Cho nên khi Đại Bảo vừa mới đi bộ đội đã rất cố gắng.
Cố gắng muốn chứng minh chính mình.
Sau khi lần lượt hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Anh nhận thấy bản thân mình càng ngày càng thích ngành nghề này, đặc biệt là lần lượt cứu con tin thoát khỏi tay kẻ xấu, lần lượt hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là cho dù có ở tiền tuyến hung ác cỡ nào, Đại Bảo đều rất cẩn thận không để chính mình bị thương, đến tận hôm nay anh cũng không thể quên được, những ngày lo lắng đề phòng khi mẹ mơ thấy anh hi sinh vì nhiệm vụ.
Nhưng cũng rất may mắn, bản thân đã sống sót nhờ vào lời khuyên của mẹ.