Cho dù sáng sớm cô đã chuẩn bị khả năng bọn họ sẽ ra đi bất cứ lúc nào nhưng mà tại thời điểm một ngày này, cô vẫn là chịu không được.
Giống như trái tim bị người ta xẻo mất một góc. Cố Tri Ý lại nghĩ tới đời trước khi chính mình tiễn ba mẹ đi, lúc ấy bởi vì đột nhiên xuất hiện không gian làm rời đi lực chú ý của mình một chút nhưng mà vẫn còn có ít đau xót còn lại ở trong lòng.
Có đôi khi cô nghĩ rằng, có phải ba mẹ cũng sinh sống ở một thời không khác như mình hay không, con cháu quây quần bên đầu gối, cũng sống lâu trăm tuổi.
Trong tương lai vào một ngày nào đó, ở một thời không khác, lấy một dáng vẻ khác hội ngộ...
Lâm Quân Trạch không nói bất cứ thứ gì cả mà vẫn luôn ở bên cạnh Cố Tri Ý, lúc này mấy đứa cháu nội nhà họ Cố cũng đều đã thành gia lập nghiệp, người nào lớn chút cũng đã sắp lên chức ông rồi.
Con cháu đông đảo, vô cùng náo nhiệt tiễn hai ông bà cụ đi, tóm lại vẫn phải tiếp tục cuộc sống.
Hiện giờ chuyện làm ăn nhà họ Cố cũng càng ngày càng tốt, chậm rãi phát triển trở thành công ty gia đình, đã hoàn thiện hệ thống kinh doanh, có bộ môn tiêu thụ chuyên nghiệp, mọi người đều phân công rõ ràng.
Sau này Cố Tử Lâm chậm rãi phát triển thành nơi bán sỉ trang sức, gian hàng này cũng coi như thu được lợi nhuận kếch xù, cũng xem như đã định cư được ở bên thành phố Dương.
Mấy người ở hết tại bên Triều thị chờ qua đầu thất mới trở về đi làm.
Vì thời trẻ Lâm Quân Trạch từng bị thương cho nên hiện tại chân phải thường xuyên đau, người đã sắp 80 tuổi, có đôi khi phải chống gậy, mỗi lần bọn nhỏ muốn đến dìu ông thì ông còn không cho ai đỡ. Muốn ông nói, thà ông tự đi chậm một chút, vẫn còn chưa tới nông nỗi cần có người nâng đỡ.
Cố Tri Ý mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này đã sắp 80 tuổi mà vẫn còn chưa chịu nhận mình già.
“Bọn nhỏ đỡ anh thì làm sao hả? Lại còn giữ mặt mũi làm gì? Hiện tại mặt mũi của anh đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Vợ, em nói đàn ông không yếu ớt như vậy! Nhớ năm đó mấy lần ra làm nhiệm vụ kia có lần nào không có bóng dáng anh? Lại nói tiếp...” Lâm Quân Trạch lại bắt đầu nói chiến tích anh dũng năm đó của ông.
Chuyện này cũng xem như là chuyện thường xuyên xảy ra ở nhà họ Lâm.
Lâm Quân Trạch không có nói cùng với Cố Tri Ý, đã nghe gần hết đời người, Cố Tri Ý đã sớm không kiên nhẫn ngồi với ông.
Mà không nói với vợ thì Lâm Quận Trạch cũng đã tìm được đối tượng mới để nói, đó là nhóm chắt nội. Mấy đứa con đều kết hôn sớm cho nên không có làm bọn họ lo lắng.
Cho nên hiện tại mấy đứa trẻ con rảnh rỗi sẽ vây quanh Lâm Quân Trạch để nghe, nghe ông kể về chiến tích uy vũ khi còn trong bộ đội. Mặt khác còn có quá trình cứu bà cụ anh dũng năm đó. Khiến mấy đứa nhóc nghe xong nhiệt huyết mênh mông, tuổi còn nhỏ đã muốn đi vào bộ đội để rèn luyện.
“Anh đừng có luôn nói cái này với bọn nhỏ, đi bộ đội có cái gì hay? Ngày nào cũng phải lo lắng hãi hùng.” Cố Tri Ý bất mãn nói.
Thật sự không phải do cô ích kỷ mà là làm một quân tẩu, cổ rõ rằng sự tàn khốc của bộ đội hơn bất cứ ai khác, không chỉ ở bên trong mà còn cả ở bên ngoài. Chẳng sợ bây giờ là thời đại hòa bình nhưng mà ở thời điểm nhân dân có chuyện nguy hiểm vẫn luôn lấy an toàn của nhân đâu làm đầu.
Nhưng bọn họ lại quên mất rằng những quân nhân này cũng có gia đình, cũng có vợ con cha mẹ già đang chờ bọn họ bình an trở về nhà.
Cố Tri Ý chỉ hi vọng con cháu có thể khỏe mạnh khỏe bình an lớn lên, còn về sau bọn họ quy hoạch cuộc đời như thế nào cô cảm thấy hẳn là để chính bản thân bọn chúng lựa chọn mà không phải vì người lớn ảnh hưởng mới lựa chọn.
Đương nhiên, phỏng chừng lúc ấy bà cũng không còn nữa, cũng không thể nhọc lòng nhiều như vậy được.
“Vợ ơi, anh biết suy nghĩ của em nhưng mà anh vẫn muốn cho bọn nhỏ biết, đồng lứa của ông bà là sống như thế nào, đều nói kiếm ngọt ngào trong khổ sở không phải sao? Hiện tại bọn nhỏ sống tốt đều là do thế hệ cha ông dùng m.á.u và mồ hôi của chính mình đổi lấy...” Lâm Quân Trạch trầm giọng nói.
Lời này thì Cố Tri Ý tán đồng nhưng mà rốt cuộc cũng chỉ là tâm tư của ông già.
Với địa vị hiện giờ trong nhà thì hậu bối càng có thể chuyên tâm theo đuổi mộng tưởng của riêng chúng. Nhưng mà bà cũng không cãi lại ông, dù sao mặc kệ bà nói cái gì, thì người đàn ông này luôn có lý do phản bác lại bà.
Cho dù là như vậy cũng không có gì không tốt chỉ là lo lắng Lâm Quân Trạch nói quá nhiều với bọn nhỏ sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn sau này của bọn nhỏ. Đừng có xem thường cái mộng tưởng khi còn nhỏ.
“Được được được, anh có lý nhất.” Cố Tri Ý không nói được bắt đầu chơi xấu.
Nhiều năm như vậy, Lâm Quân Trạch vẫn vô cùng yêu cái vẻ nói không được nhưng vẫn không chịu thừa nhận này của bà. Giống như tất cả miệng lưỡi sắc bén đều sử dụng với người khác.
Lâm Quân Trạch đuổi mấy đứa nhóc đi rồi thì sủng nịnh lôi kéo tay Cố Tri Ý, bóng dáng hai người bị kéo dài ra.
“Cụ nội của con trước kia rất giỏi, tự tay cụ nuôi gia đình còn phải nuôi lớn ông bà nội mấy đứa, cụ ấy, không có tiền đồ gì, cũng chỉ có thể cố gắng lấy chức cán bộ trong bộ đội, chuyện lớn lớn bé bé trong nhà đều do cụ bà của các con làm hết. Sản nghiệp nhà chúng ta lớn như vậy đều dựa vào cụ bà bắt đầu gậy dựng...”
Lâm Quân Trạch gần 100 tuổi nằm trên ghế bập bênh kể chuyện thời trẻ của Cố Tri Ý cho bọn trẻ đang quây quanh ghế của mình.
“Lão già này, anh nói mấy cái này cùng với bọn trẻ làm cái gì?” Bên cạnh có tiếng nói bất mãn của Cố Tri Ý vang lên.
“Cụ bà, bọn con muốn nghe.” Tiếng nói mềm mại của trẻ con vang lên.
“Được được được, cụ ông nói cho các con nghe...” Lâm Quân Trạch lải nhải kể lại chuyện thời trẻ của Cố Tri Ý. Đến sau này mí mắt bắt đầu có chút nặng nề...
Cố Tri Ý:…..
“Vợ ơi, đời này cảm ơn em, anh không có tiền đồ gì nhiều, cái nhà này đều do em gánh vác hết, em vất vả, kiếp sau tới lượt anh đến tìm em...” Lúc Lâm Quân Trạch nhắm mắt lại duỗi tay kéo tay Cố Tri Ý, ẩn ý nói vậy.
Cố Tri Ý cũng nắm lại tay ông thật chặt, bất đắc dĩ cười cười nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu không khỏi cảm thán, chính mình thật sự có phúc khí!
Xuyên qua một lần gặp được Lâm Quân Trạch sao không phải may mắn của đời bà cơ chứ? Bà cũng chậm rãi khép mắt lại.
Bọn nhỏ vô cùng ăn ý không quấy rầy hai người nghỉ ngơi mà là ngoan ngoãn giúp đỡ dịch góc chăn xong sau đó chạy ra ngoài chơi.
“Mẹ ơi, hai cụ nội ngủ rồi...”
(Toàn văn xong)