Sau này, chính mình cũng gặp được bạn đời, tuy rằng lúc trước vẫn luôn cảm thấy bản thân sẽ không lập gia đình sớm, nhưng không ai có thể rõ ràng về thứ gọi là duyên phận?
Vợ anh có tính tình vui vẻ thoải mái, làm quân y ở bộ đội, tuy rằng hai người họ đều rất bận, nhưng cả hai sẽ ở bên nhau khi có thời gian.
Sau lại bọn họ cũng rất nhanh bước vào điện phủ hôn nhân.
Ngày đó nhìn thấy mẹ trộm lau nước mắt, Đại Bảo biết, mẹ là người sĩ diện, chắc chắn mẹ đang bruồn vì mẹ đã già đi, con cái cũng lớn và dần lập gia đình.... cho nên anh cũng không vạch trần.
Sau khi kết hôn bọn họ thường xuyên không ở nhà, cho nên anh đã bàn bạc với vợ có con sớm hơn một chút, để mẹ có thể sớm ôm cháu trai.
Như vậy sẽ không cần hâm mộ bà lão nhà bên cạnh.
Chẳng bao lâu bọn họ cũng có đứa con của chính mình, là một cô bé rất đáng yêu, tên là An An.
Thời gian sau khi đứa nhỏ trăng tròn đều là mẹ giúp đỡ trông nom.
Sau này, mấy đứa em trai cũng lần lượt lập gia đình, con cháu trong nhà cũng lập tức nhiều lên.
Còn cộng thêm cả mấy đứa nhỏ nhà cậu. Mỗi khi đến tết trong phòng đều ríu rít tiếng nói chuyện chơi đùa.
Anh chỉ có ý định sinh một cô con gái, trong nền giáo dục mà anh nhận được, con trai và con gái đều giống nhau, thậm chí con gái vẫn có thể tự lập và xinh đẹp như mẹ anh và Đoàn Đoàn.
Chỉ là những người thân xung quanh lần lượt ra đi, Đại Bảo cũng có chút buồn bã.
Nhưng mẹ đã nói qua, chỉ cần người sống đừng quên họ, họ không thực sự chết!
Sau khi làm ba, Đại Bảo cũng chậm rãi ý thức được, cha mẹ không thực sự quan tâm đến thành tích của bạn, chỉ cần bạn khỏe mạnh là được, cha mẹ thật sự không có quá nhiều yêu cầu.
Đương nhiên, bọn họ cũng hy vọng khi chính mình già đi, con cái có thể luôn ở bên họ.
Chỉ là ba mẹ anh không giống với những người khác, sau này có nhiều cháu, cũng không giúp trông cháu, thay vào đó là khi hai ông bà về hưu sẽ hẹn với mấy người bạn già khác cùng nhau đi du lịch, đi ra ngoài kiến thức non sông gấm vóc của tổ quốc.
Nhưng Đại Bảo cảm thấy như vậy khá tốt.
Cha mẹ có sinh hoạt của chính mình, là con cái cần thiết phải duy trì.
Con cái trước nay không phải là gánh nặng của cha mẹ.
Họ đã dành phần lớn cuộc đời để lo lắng cho con cái, và họ nên sống cuộc sống mà họ thích khi về già.
Cuộc sống của anh có thể nói là rất suôn sẻ, gia đình hạnh phúc, con gái kháu khỉnh, vợ chồng thương yêu, cha mẹ còn sống.
Đại Bảo cảm thấy thật tuyệt khi được làm con của mẹ!
Nhị Bảo từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nếu so với anh trai hiểu chuyện thì anh có vẻ có chút không hiểu chuyện.
Từ trước đến nay anh không thích học tập, không thích sách giáo khoa, không thiếu làm mẹ đau đầu vì chuyện học tập.
Vốn dĩ anh cho rằng chính mình cũng có thể cùng anh trai đi bộ đội, nhưng sau khi bị ba mang đi thao luyện vài ngày, Nhị Bảo cảm thấy mình không thích hợp lắm.
Tham gia quân ngũ quá khổ quá mệt mỏi, trời còn chưa sáng đã phải dậy, mỗi ngày chỉ toàn là huấn luyện.
Anh thích những thứ có nhiều thử thách hơn.
Bây giờ nghĩ lại bản thân khi còn bé, đại khái cũng chỉ có thể miêu tả là ham ăn biếng làm.
Hơn nữa, lúc đầu là con út trong nhà, vẫn luôn không sợ hãi, đương nhiên, còn có một lần cũng bị Cố Tri Ý hung hăng dạy bảo một trận.
Anh cũng đã từng cho rằng, chính mình có phải chỉ có thể làm kẻ bại gia tử hay không?
Sau này mẹ có nói với anh.
“Tạm thời không có tìm công việc mình yêu thích cũng không sao, chỉ cần con nếm trải nhiều, con sẽ tìm được thứ mình thích và phù hợp với mình.”
Sau lại anh thật sự đã tìm được.
Mẹ cảm thấy anh có hứng thú với tiếng Anh, liền bắt đầu bồi dưỡng sở thích đó.
Khi còn nhỏ, từ việc nghe các bài hát tiếng Anh trên đài đến những cuốn sách nước ngoài khác nhau, cũng nói với anh về một số lịch sử văn hoá nước ngoài.
Lúc ấy Nhị Bảo cảm thấy mẹ không hổ là bác học.
Bà sẽ không yêu cầu bọn trẻ đọc sách, nhưng hy vọng rằng mọi đứa trẻ đều có thể tìm thấy thứ mà chúng thích.
Hãy tỏa sáng trong lĩnh vực chính mình yêu thích.