“Mẹ, số tiền này chúng con không cần, để lại cho mẹ và ba dưỡng lão là được.” Đại Bảo đẩy lại nói.
“Cầm đi, mấy anh em các con ai cũng có.” Cố Tri Ý không cho từ chối nhét tiền vào trong tay cậu nhóc, sau đó nhìn cô dâu xinh đẹp ở bên cạnh. Cũng chân thành chúc phúc hai vợ chồng sau này có cuộc sống vui vẻ như ý.
Sau đó khi Nhị Bảo kết hôn, vừa vặn đứa bé nhà Đại Bảo sinh ra.
Lúc này, hai người Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch liền ở nhà chăm sóc cháu nội nhỏ.
Đương nhiên, việc chăm sóc hằng ngày vẫn có bảo mẫu, bọn họ cũng chỉ phải ngẫu nhiên bế bồng mà thôi.
Cố Tri Ý vẫn hiểu rõ bộ xương già này của mình.
Trước kia chăm sóc nuôi nấng năm đứa bé, giờ già rồi, vẫn hy vọng có thể nghỉ ngơi một chút.
Nhưng không biết vì sao mà cô con gái nhỏ của Đại Bảo lại vô cùng thích Cố Tri Ý.
Trên cơ bản chỉ cần Cố Tri Ý vừa bế lên, nháy mắt cô bé sẽ yên lặng.
Nhị Bảo tìm đối tượng lại là một nhà dương cầm, nghe nói đây là người mà khi Nhị Bảo ở nước ngoài làm anh hùng cứu mỹ nhân mà quen biết.
Cô bé này cũng coi như là có chút danh tiếng trong ngành, ngày thường cũng phải chạy khắp các nơi trong cả nước, cho nên hai người sau khi kết hôn cũng không sốt ruột có con.
Mà Tam Bảo lại ở chung với cháu gái ông Thích.
Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng đã có tình cảm, khi còn nhỏ không biết đây là thích, liền thích thông qua việc cãi nhau bắt nạt nhau mà tìm cảm giác tồn tại.
Sau khi lớn lên, vẫn là Tam Bảo thông suốt trước, hai người cũng liền thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Khi ba đứa nhỏ kết hôn. Cố Tri Ý cũng đều cho bao lì xì, còn thêm một phòng ở.
Bọn họ muốn chuyển qua đó ở cũng được, hoặc là cho thuê cũng được, Cố Tri Ý cũng không quản.
Còn cô thì trước kia mua toàn bộ tiểu tứ hợp viện, sau đó cảm thấy quá nhỏ, sợ cháu trai cháu gái càng ngày càng nhiều, đến lúc đó sẽ không đủ chỗ ở, Cố Tri Ý dứt khoát tính sẽ mua cả khu bên cạnh.
Mấy đứa bé đều ra ngoài ở riêng, cũng chỉ có lúc ăn tết sẽ qua bên này.
Ngày thường bên này cũng chỉ có hai ông bà già bọn họ và một người giúp việc và cháu gái nhỏ mà thôi.
Cha Lâm và hai ông bà Cố, bây giờ cũng đã già rồi, không muốn phải rời khỏi quê nhà.
Theo bọn họ nói chính là sợ trên đường nhỡ đâu có xảy ra chuyện gì, cho dù c.h.ế.t cũng muốn c.h.ế.t ở trong nhà mình.
Như vậy mới tính kiên định.
Hai người không có cách nào, cũng chỉ có thể vào lúc không có việc gì thì chạy về Triều thị bên kia thăm hỏi mấy ông bà cụ mà thôi.
Sau khi anh hai Lâm ly hôn, thì một mình nuôi mấy đứa bé học đại học, bản thân anh cũng mua phòng ở thành phố.
Mấy đứa bé cũng rất biết cố gắng, bằng vào sự cố gắng của bản thân thi vào đại học, sau khi tốt nghiệp cũng tìm được một công việc có thu nhập ổn định.
Mà các mẹ đẻ của chúng - Lý Hồng Hà thì bị người nhà mẹ đẻ tính kế gả cho người khác, kết quả cũng không tốt đẹp.
Người nhà gả chị ta cho một người goá vợ, cho 500 tiền lễ hỏi liền mang người về nhà.
Chỉ là Lý Hồng Hà đã từng sống những ngày tháng tốt đẹp ở nhà họ Lâm bắt đầu oán giận, thường xuyên nói về chuyện chồng trước của mình có bản lĩnh như thế nào.
Là một người đàn ông nghe thấy những lời như vậy đều không thể chịu được, sau đó cũng chậm rãi không còn kiên nhẫn với Lý Hồng Hà nữa.
Mỗi ngày không đánh thì mắng, Lý Hồng Hà mới muộn màng nhận ra dường như mình đã sai thật rồi.
Chị ta cũng không phải không nghĩ tới chuyện đi tìm Lâm Quốc Bình lần nữa, chỉ là sau đó Lâm Quốc Bình dọn đi rồi, người xung quanh lại càng không có ai nói địa chỉ cho chị ta biết.
Cho dù có đến nhà họ Lâm cũng bất lực trở về.
Chỉ là mỗi lần từ trong miệng người khác nghe thấy con gái mình có tiền đồ như thế nào, Lý Hồng Hà đều cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Chính là lúc trước nếu chị ta không luẩn quẩn trong lòng như vậy, liệu lúc này chị ta đã có gia đình mỹ mãn, cũng không đau đầu vì kế sinh nhai hay không.
Chờ đến khi con cái lớn lên có tiền đồ, bản thân chị ta có thể hưởng phúc của con cái......
Đương nhiên, bây giờ cho dù Lý Hồng Hà có hối hận bao nhiêu cũng vô ích.