“Sao hả? Có phải em cảm thấy người đàn ông của em vẫn có mị lực như xưa không hả?” Lâm Quân Trạch cười liếc Cố Tri Ý một cái.
“Bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn không có chút đứng đắn nào.” Cố Tri Ý nhìn người đàn ông da mặt càng ngày càng dày trước mặt, đúng là không biết thẹn chút nào.
“Ở chỗ của em lúc nào anh cũng mới mười tám.”
Hai người tán tỉnh miệng vài câu, Lâm Quân Trạch cũng đã nấu xong bữa cơm này.
Vào lúc ăn cơm Lâm Quân Trạch mới nói đến việc anh đã trình đơn xin về hưu, qua một thời gian nữa sẽ có thể đi du sơn ngoạn thủy với cô.
Tuy rằng đã đoán được, nhưng được nghe Lâm Quân Trạch nói trước mặt mình, Cố Tri Ý vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Niềm vui này trực tiếp biểu hiện ở trên mặt.
Thậm chí là trong từng hành động, đêm nay cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm.
Lâm Quân Trạch có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Cố Tri Ý. Ngẫm lại có lẽ anh nên lui về sớm hơn mới phải.
Bây giờ con cái cũng đều đi làm, ngay cả Đoàn Đoàn Viên Viên nhỏ nhất, cũng đã tốt nghiệp.
Bây giờ Đoàn Đoàn mỗi ngày vội vàng chạy khắp nơi để diễn xuất, mà Viên Viên lại giúp đỡ Cố Tri Ý xử lý công việc trong công ty.
Cố Tri Ý cũng có tâm muốn bồi dưỡng cậu nhóc, cho nên càng bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại hai ông bà già bọn họ.
Buổi tối cơm nước xong khi nằm ở trên giường, Cố Tri Ý dựa vào trên vai Lâm Quân Trạch, tựa hồ vẫn còn chưa phản ứng lại được với tin Lâm Quân Trạch sắp về hưu.
Cho nên vươn tay, dùng sức một cái, véo thẳng vào cánh tay Lâm Quân Trạch một cái thật mạnh.
“A, vợ, mưu sát chồng rồi!” Giọng nói hơi khoa trương của Lâm Quân Trạch vang lên trong đêm đen.
Cố Tri Ý thấy thật sự biết đau, cuối cùng mới yên tâm về việc này.
“Ừ, không phải đang nằm mơ.” Cô nhỏ giọng nói xong, giống như cái người vừa rồi véo cánh tay người ta không phải mình vậy, kéo cánh tay Lâm Quân Trạch qua, tiếp tục nằm xuống.
“Vợ ơi, là thật đó, sau này chỉ còn hai ông bà già chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi.” Anh bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng không khí nhẹ nhàng lại bị anh làm cho trở nên giống như đáng thương, đau buồn lắm vậy.
Nhưng mà bây giờ bọn nhỏ cũng không ở nhà, bọn họ như vậy vẫn còn chưa phải là lưu thủ lão nhân sao?
Lúc này hai ông bà già cộng vào cũng đã đến một trăm tuổi, bắt đầu cảm thấy thương cảm.
Haizz!
Cố Tri Ý không khỏi bật cười, nhưng ngẫm lại thì như vậy cũng khá tốt.
Mấy năm trước Lâm Quân Trạch bị thương, cũng để lại không ít tật cũ, vừa đến những ngày mưa dầm thì cơ thể lại thấy không thoải mái.
Bây giờ sau khi rời khỏi cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Còn sự nghiệp của mình, thì bây giờ gia nghiệp cũng đã phong phú như vậy, mấy đứa bé cũng đủ sống rồi, những thứ còn lại thì cứ giao cho bon nhỏ đi tranh đấu thôi.
Người làm mẹ như cô cũng đã nỗ lực non nửa đời, cũng đã đến lúc nên an hưởng tuổi già.
Mấy đứa bé cũng không biết, cha mẹ của mấy bé đã nghĩ xong việc giao việc làm ăn lại cho bọn họ, còn mình thì đi chu du thế giới.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Đại Bảo, hiện giờ Lâm Hạo Nhiên, lúc này cũng đã làm ba rồi.
Vốn còn cho rằng cậu nhóc này phải ế đến năm ba mươi tuổi, vậy mà ở bộ đội không mấy năm, đã gặp được đồng chí cùng chung chí hướng.
Hai người ngày thường đều bận rộn nhưng hình thức ở chung lại phá lê hài hòa.
Không bao lâu người hai nhà cũng quyết định xong việc hôn nhân này.
Cô bé là y tá ở bộ đội, nhìn qua thì cũng là một cô gái giỏi giang.
Cố Tri Ý không có ý kiến gì với việc này.
Chỉ là vào lúc hai người bọn họ kết hôn, cô cầm một quyển sổ tiết kiệm, bên trong có “Tài chính gia đình” đưa cho hai vợ chồng Đại Bảo.
“Cuộc sống sau này của hai con phải phụ thuộc vào hai người các con dốc sức làm. Có gì khó khăn thì nói với mẹ, nếu muốn sinh con mà không muốn trông, thì mẹ và ba con cũng có thể ở nhà giúp các con trông con.” Cố Tri Ý mắt rưng rưng nói.