Năm nay, một nhà Cố Tri Ý chuẩn bị trở về mừng đại thọ 80 tuổi Cha Lâm.
Đến lúc đó, cả gia đình nhà họ Lâm đều sẽ quay về thôn Phúc Lâm.
“Con gái à, thời gian này con có thể không ra ngoài không?” Lâm Quân Trạch cầm chính mình tiểu linh thông gọi điện thoại cho con gái bảo bối của anh.
Khi bà mẹ ruột Cố Tri Ý nghe thấy giọng nói này trong lòng cũng bắt đầu lên men.
Người bên kia điện thoại không biết nói gì đó, Lâm Quân Trạch bên này cười ha ha.
Còn không quên dặn dò nói: “Vậy được, vậy được con cũng đừng mệt mỏi quá, biết không? Nếu không ba ba sẽ đau lòng.”
“Chậc.” Cố Tri Ý ở một bên soát cảm giác tồn tại, cố tình Lâm Quân Trạch đắm chìm trong niềm vui gọi điện thoại với con gái, nên không nhìn thấy ánh mắt bất thiện của vợ mình.
“Được được được, vậy ba không quấy rầy con nữa, thời tiết khô ráo phải nhớ uống nhiều nước đó nha.” Lâm Quân Trạch dặn dò xong, cuối cùng vẫn chưa thoả mãn mà cúp điện thoại.
Kết quả vừa quay đầu lại nhìn thấy vợ mình đứng ở một bên. khí chua trong mắt đều sắp hóa thành thực chất xẻo lên trên người mình.
“Khụ khụ, vợ ơi, con gái anh đã nói là đã xin nghỉ với đoàn làm phim rồi, đến lúc đó nó sẽ trực tiếp tới thành phố tụ họp với chúng ta.”
Lâm Quân Trạch có chút chột dạ nói. Vừa rồi chính mình còn quan tâm chăm sóc nói chuyện điện thoại với con gái cho nên đã quên gọi điện thoại báo cho vợ biết.
Cố Tri Ý trực tiếp liếc anh một cái, sau đó bản thân đi vào nhà thu dọn đồ đạc. Người đàn ông này đã một đống tuổi rồi mà vẫn còn hầu hạ con gái.
Hiện tại Đoàn Đoàn còn biểu diễn ở bên ngoài, nghe nói vừa mới nhận một bộ điện ảnh và đang quay chụp, mấy năm ngắn ngủi thôi mà đã có thanh danh vang dội ở trong ngành rồi.
Hiện tại Đoàn Đoàn cũng như ý nguyện trở thành đại minh tinh cho nên thời gian bầu bạn bên cha mẹ càng ngày càng ít, Lâm Quân Trạch vô cùng đau lòng cô con gái này.
Mùa hè nóng như thế này mà phải mặc quần áo dày nặng để đóng phim, mùa đông thì phải ăn mặc ngắn tay, còn phải xuống nước gì đó, trước kia có đi thăm đoàn vài lần khiến Lâm Quân Trạch đau lòng gần chết.
Nhưng mà đúng thật là vất vả, sau này Cố Tri Ý cũng không có đảm nhiệm chức vụ người đại diện của Đoàn Đoàn nữa. Dù sao cô cũng không chuyên nghiệp về mặt này cho lắm, chuyện chuyên nghiệp như vậy vẫn cần phải giao cho người chuyên nghiệp tới làm mới được.
Mà sau khi quảng cáo Đoàn Đoàn chụp được nổi tiếng cũng có không ít công ty tìm tới, Cố Tri Ý chọn ra được trong đống đó một công ty có danh tiếng tương đối tốt, hơn nữa đời sau cũng được coi như là một công ty có nhãn hiệu lâu đời.
Cùng Đoàn Đoàn kí hợp đồng năm năm, các phương diện cũng được đãi ngộ vô cùng cao.
“Vợ ơi, lần sau anh khẳng định không cướp điện thoại của con gái với em.” Lâm Quân Trạch đi theo ở phía sau, có chút không đủ tự tin đảm bảo với Cố Tri Ý.
“Lời này anh đã nói mấy lần rồi?” Cố Tri Ý vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
Hai người từng là vợ chồng nhiều năm như vậy, người đàn ông này đúng thật là càng già càng vô lại.
“Ha ha.” Hiển nhiên Lâm Quân Trạch cũng tự biết bản thân mình nên cũng không nói cái gì nữa mà tiến tới giúp đỡ Cố Tri Ý thu dọn đồ đạc.
“Lần này anh kéo chiến hữu của bọn anh tới tỉnh Liêu bên kia tìm nhân sâm 50 năm, chúng ta lấy cái này làm quà cho cha là được.” Lâm Quấn Trạch nói.
“Được, anh xem rồi sắp xếp đi.” Cố Tri Ý gật đầu.
“Còn có bên chỗ ba mẹ đằng ngoại, anh cũng cầm về một phần.”
“Được, anh nhìn rồi làm, đã báo với bọn Đại Bảo chưa?”
“Đã báo rồi, đến lúc đó cả nhà chúng ta đi về trước nhưng mà bên Nhị Bảo thì nói là không cần phải chờ, tới lúc đó nó trực tiếp ra sân bay đề về thành phố.” Lâm Quân Trạch nói liên tục tình hình gần đây của mấy đứa con.
Lúc này Nhị Bảo không ở trong nước cho nên thời gian về sẽ muộn hơn bọn họ một chút.
Còn Viên Viên lúc này đang ở thành phố Thâm bên kia, Huy Đằng đã có Hà Đại Thạch quản lý, trước kia Cố Tri Ý gây dựng sự nghiệp tài chính để Viên Viên đi làm công việc mà mình thích, cho nên lúc này đang mở công ty internet gì đó.