2.
Vì vậy, bây giờ, ta từ từ rút vạt áo từ tay hắn.
Lặp lại lời hắn đã nói ở kiếp trước: "Tình người mỏng như tờ giấy, tại sao ta phải tin một người lai lịch không rõ ràng như ngươi?"
Nước mắt hắn lập tức trào ra, đáng thương nói: "Tỷ tỷ tốt, tỷ luôn tốt bụng, có phải ai đó đã nói gì khiến tỷ đột nhiên đối xử với ta như vậy?"
Đúng vậy, người đó chính là ngươi đấy.
Chính ngươi đã dạy ta câu nói này.
Nhưng ta sẽ không nói với hắn những điều này.
Mà lạnh lùng cảnh cáo hắn: "Đừng xuất hiện trước cửa nhà ta nữa, ta thấy bẩn."
Nói xong, mặc kệ hắn van xin, ta đóng sầm cửa lại.
Trở lại một đời, ta không muốn có bất kỳ dính dáng gì đến người này nữa.
Ta có việc quan trọng hơn phải làm.
Mẹ ta sẽ c.h.ế.t vào sáng ngày mai trên đường đi chợ.
Mùa đông tuyết lớn, mái nhà nào cũng phủ đầy một lớp tuyết dày, sau một đêm mưa tuyết lại có sương giá, những lớp tuyết đó trở nên lạnh lẽo và cứng rắn, chỉ cần rơi xuống một mảng cũng có thể đè c.h.ế.t người.
Kiếp trước, mẹ ta đi chợ về nhà, không may bị một tảng tuyết dày trên mái nhà phía sau hiệu thuốc Huyền Hồ Đường rơi trúng, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Từ đó, ta hoàn toàn trở thành đứa trẻ mồ côi.
Còn người chủ trẻ tuổi của Huyền Hồ Đường vì quá áy náy, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Cuối cùng đã bán cửa hàng thuốc gia truyền, xuất gia đi vân du bốn phương, chữa bệnh cứu người.
Sau này, khi ta cùng Thẩm Vi lên kinh ứng thí, ta cũng đã gặp lại hắn ta.
Lúc đó, ta dần phát hiện ra Thẩm Vi lại nối lại quan hệ với người bạn thanh mai trúc mã thời thơ ấu, hiện là thiên kim tiểu thư của phủ Thừa tướng.
Ta còn nghe hắn nói chuyện với bạn bè, nói rằng thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng đã thuyết phục Thừa tướng sau khi thi xong sẽ kén rể ngay tại chỗ, tạo nên một câu chuyện tình đẹp.
Nói cách khác, ai đỗ Trạng Nguyên, người đó sẽ trở thành con rể của phủ Thừa tướng.
Hắn tràn đầy tự tin, vô cùng phấn khích.
Bởi vì đó là cơ hội mà người trong mộng đã dày công giành cho hắn.
Còn ta, vừa xoa bụng bầu hơi nhô lên, vừa rối bời.
Vị sư đi vân du khám bệnh cho ta đã nhìn ra sự bất an của ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Lòng người khó đoán, đời người như cờ. Thí chủ, đã đến rồi thì hãy bình tĩnh."
Trước khi chia tay, cuối cùng hắn ta cũng quay đầu lại.
Để lại một chuỗi tràng hạt và một lời hứa: "Thí chủ, nếu gặp khó khăn, có thể đến chùa Liên Âm ngoài thành bất cứ lúc nào."
Sau đó, Thẩm Vi quả nhiên đỗ Trạng Nguyên.
Niềm vui chiến thắng khiến hắn không muốn che giấu quá khứ với thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng nữa, hắn ngang nhiên ngồi xe ngựa của tiểu thư quay về con hẻm chúng ta đang thuê.
Ta vốn không thích dây dưa với người khác.
Lập tức quyết định rời đi một mình.
Ta đã nghĩ mình có thể đến chùa Liên Âm trước để sinh con, sau khi sinh con xong sẽ quay về quê an cư.
Nhưng ta không ngờ Thẩm Vi lại nhẫn tâm đến vậy, hắn căn bản không muốn để ta sống.
Giữa biển lửa ngùn ngụt, trong lúc hấp hối, ta cũng đã thoáng thấy vị sư đi vân du kia như phát điên đập cửa xông vào biển lửa.
Nhưng ta đã không còn sức để nói lời cảm ơn hắn ta nữa.
Bây giờ, ta không chỉ muốn cứu mẹ ta, mà còn muốn cứu một người vô tội khác.
3.
Đêm đó, ta ôm gối chui vào chăn của mẹ.
Bà mỉm cười: "Lớn rồi mà còn chui vào lòng mẹ à?"
Ta nhắm mắt, hít hà mùi hương đã lâu không ngửi thấy trên người mẹ, ồm ồm nói: "Tiểu Uyển nhớ mẹ."
Cha mất sớm, mẹ ta không tiếc từ mặt ông bà ngoại cũng muốn giữ ta lại, không chịu đi bước nữa.
Chỉ vì không muốn ta chịu nửa phần uất ức nào từ người ngoài.
Bà chỉ dựa vào tay nghề ủ rượu, một mình nuôi ta khôn lớn.
Câu nói bà thường xuyên nhắc đến là: "Con gái nhà người ta có cái gì, Tiểu Uyển nhà mình cũng phải có."
Nhưng kiếp trước, ta đã mất bà quá sớm.
Những ngày tháng không có bà thật lạnh lẽo.
Bây giờ đột nhiên được đoàn tụ với người thân, làm sao ta không quyến luyến, không quấn quýt.
Mẹ ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc ta, dịu dàng mỉm cười: "Được rồi, Tiểu Uyển nhà mình dù lớn đến đâu cũng là bảo bối của mẹ."
Qua bao năm tháng, cuối cùng ta cũng lại được ngủ ngon trong vòng tay mẹ.
Thời gian trôi qua thật chậm.
Ngày hôm sau, ta giật lấy việc đi chợ mua đồ từ tay mẹ, chỉ để bà yên tâm ở nhà ủ rượu.
Khi mẹ đưa tiền đi chợ cho ta, bà dặn ta nhớ ghé qua Huyền Hồ Đường lấy thuốc cho bà.
Ta gật đầu: "Vừa hay con cũng có chuyện muốn nói với Ứng đại phu."
Cầm giỏ tre, từng bước đi trên tuyết, ta luôn cảm thấy có người đi theo sau.
Nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy những dấu chân lộn xộn, không thấy bóng người.
Ta lắc đầu, không để ý nữa, đi thẳng đến Huyền Hồ Đường.
Ân tình kiếp trước, kiếp này báo đáp.
Chỉ tiếc là không thể nói rõ ràng.
Điều ta có thể làm chỉ là khi nhận gói thuốc từ tay hắn, nhẹ nhàng cầu xin: "Ứng đại phu, có thể nhờ người dọn tuyết trên mái nhà được không?"
Mặc dù kiếp này cả ta và mẹ sẽ không đi qua dưới mái hiên đó nữa.
Nhưng mối nguy hiểm đến tính mạng con người này, mối nguy hiểm khiến hắn ta day dứt cả đời vẫn nên loại bỏ sớm thì hơn.
Đúng lúc tia nắng ấm áp đầu tiên của buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào hiệu thuốc, như pháo hoa nở rộ trong không khí se lạnh, phủ lên mọi thứ trong nhà một lớp ánh vàng.
Chàng trai trẻ đứng sau quầy thuốc, dáng người cao ráo, mỉm cười nói: "Cảm ơn Tiểu Uyển cô nương đã nhắc nhở, ta đã nhờ người dọn tuyết rồi."
"Huynh đã nhờ người rồi sao?!" Ta không khỏi nói to hơn.
Ứng đại phu vẫn thong thả nói: "Đúng vậy, cậu bé ăn mày ở cuối hẻm nói rằng cậu ta không muốn sống bằng nghề ăn mày nữa, xin ta cho cậu ta làm vài việc lặt vặt, lát nữa cậu ta sẽ đến dọn tuyết."
"Tiểu Uyển cô nương, cô không sao chứ?" Có lẽ thấy sắc mặt ta đột nhiên tái nhợt, Ứng đại phu đi vòng qua quầy, tiến đến hỏi ta.
Giữa cơn rùng mình, ta bừng tỉnh, hét lên: "Mẹ ta có chuyện rồi!"
Sau đó, ta ném giỏ tre trên tay xuống, bất chấp tất cả chạy về nhà.