Sau khi đỗ Trạng Nguyên, việc đầu tiên Thẩm Vi làm là cảm ơn ta đã mười năm qua vất vả bán rượu nuôi hắn ăn học.
Rồi sau đó, hắn thiêu sống ta trong căn nhà kho khóa chặt.
Lúc ấy, đứa bé trong bụng ta đã biết cử động.
Nhưng mặc cho nó giãy giụa thế nào, ta cũng không cứu được nó, cũng chẳng cứu được chính mình.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về mùa đông năm ấy.
Giơ chân đá vào tên ăn mày nhỏ đang ngồi trên bậc cửa nhà ta: "Bẩn c.h.ế.t đi được, cút xa ra."
1.
Tên ăn mày nhỏ Thẩm Vi vốn đã đói lơ lửng, bị ta đá một cái, ngã dúi dụi xuống đất.
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng ngước đôi mắt yếu ớt lên, nhìn ta với vẻ khó tin.
Bác gái hàng xóm thấy vậy, giật mình nói: "Tiểu Uyển, hôm nay con làm sao vậy, bình thường chẳng phải con thà nhịn đói cũng chia cơm cho thằng bé ăn mày này sao?"
Ta cười lạnh: "Bác gái ơi, tên ăn mày này biết con hay cho, nên ngày nào cũng ngồi trước cửa nhà con, chẳng đi đâu xin ăn nữa, cứ như được nuôi ở nhà con vậy. Nhưng con cũng không thể ngày nào cũng để mình bụng đói được."
Bác gái gật đầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Một bát cơm là ơn, mười bát cơm là thù, làm việc thiện quả thật phải có chừng mực."
Ta không để ý đến Thẩm Vi nữa, quay người định đóng cửa.
Không ngờ hắn lại nhanh chóng bò đến trước mặt ta, túm lấy vạt áo ta, khẩn khoản van xin: "Tỷ tỷ tốt bụng, đệ biết ơn tỷ lắm, tỷ cho đệ một miếng cơm ăn, đệ có thể ở lại nhà tỷ làm việc để trả ơn, việc gì đệ cũng làm được."
Ta cúi đầu nhìn hắn, trong lòng không khỏi rùng mình.
Kiếp trước, ngày nào ta cũng chia phần lớn khẩu phần ăn của mình cho hắn. Khi hàng xóm khuyên ta đừng nên quá nuông chiều tên ăn mày này, hắn cũng từng cầu xin ta như thế.
Lúc đó, ta lập tức về nhà bàn với mẹ xem có thể để hắn ở lại nhà giúp làm rượu hay không.
Mẹ ta không đồng ý.
Một là, trong nhà chỉ có hai mẹ con, đột nhiên giữ lại một người lai lịch không rõ ràng thật khó an tâm. Hai là, thu nhập từ quán rượu của mẹ ta ngoài chi tiêu hàng ngày còn phải dành dụm một phần của hồi môn cho ta, thật sự không nuôi nổi một đứa trẻ lớn xác.
Vì vậy, ta đành thôi.
Cho đến khi mẹ ta bất ngờ qua đời, hắn chạy đến nghĩa trang trên núi cõng ta đang ngất xỉu trước mộ mẹ về.
Tỉnh lại, hắn lại quỳ xuống cầu xin ta thu nhận.
Ngày hôm đó, ta đun ba nồi nước nóng lớn cho hắn tắm rửa sạch sẽ, giúp hắn chải mái tóc rối bù như cỏ dại, lại cho hắn mặc bộ quần áo cũ của cha ta để lại.
Lúc này ta mới phát hiện, tên ăn mày nhỏ ngày ngày ngồi trước cửa nhà ta lại là một thiếu niên tuấn tú.
Ta định để hắn giúp ta cùng ủ rượu, bán rượu, duy trì cuộc sống.
Nhưng ngày đầu tiên làm việc, hắn đã làm vỡ vò rượu, làm đổ men rượu.
Bảo hắn ra sân sau chẻ củi, hắn lại vô tình c.h.é.m vào chân mình.
Bất đắc dĩ, ta đành phải đưa hắn đi tìm thầy lang mua thuốc băng bó.
Trên đường về, hắn liên tục giải thích về sự vụng về của mình, cầu xin ta đừng đuổi hắn đi.
Hắn nói mình xuất thân từ gia đình quyền quý, chưa từng làm những công việc nặng nhọc này, chỉ vì cha bị người ta hãm hại nên mới lưu lạc đến nông nỗi này.
Hắn nói hắn biết đọc biết viết, sau này nhất định sẽ thi đỗ công danh, báo đáp ân đức lớn lao của ta.
Cha ta đã cố gắng cả đời, cho đến khi bệnh nặng qua đời cũng không thi đỗ công danh, làm sao một tên ăn mày nhỏ như hắn có thể dễ dàng thi đỗ được chứ.
Nhưng cuối cùng ta vẫn không nỡ lòng đuổi hắn lúc chân hắn còn đang bị thương.
Cứ để hắn ngày nào cũng ăn no rồi ngồi trong sân đọc sách của cha ta để lại.
Không còn cách nào khác, đang giữa mùa đông, ta sợ hắn rời khỏi nhà ta sẽ c.h.ế.t cóng ngoài trời tuyết.
Giữ hắn lại, ít nhất ta cũng có người bầu bạn.
Sự không nỡ lòng này đã khiến ta sống mười năm vất vả, nhưng cuối cùng lại bị hắn thiêu sống khi hắn đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
Cùng với đứa con trong bụng đã sáu tháng.
Mặc dù ta đã hứa sẽ lặng lẽ trở về quê, tuyệt đối không để con gái của Thừa tướng biết đến sự tồn tại của ta.
Mặc dù ta đã cầu xin hắn vì đứa con trong bụng mà tha cho ta một con đường sống, nhưng hắn cũng không hề mảy may động lòng.
Hắn luôn tin rằng, triệt cỏ tận gốc, mới có thể vĩnh viễn loại bỏ hậu họa.
Trước khi khóa cửa, hắn cười tàn nhẫn: "Uyển Nương, tình người mỏng như tờ giấy, nếu có kiếp sau, đừng ngốc nghếch như vậy nữa."