Bây giờ ta mới hiểu, cái c.h.ế.t của mẹ ta căn bản không phải là tai nạn.
Là Thẩm Vi vì muốn thành công dọn vào nhà ta mà hãm hại bà.
Hắn ngày nào cũng lang thang đầu đường xó chợ, đã sớm nhìn ra mẹ ta ngày nào đi chợ cũng đi qua cửa sau của Huyền Hồ Đường, nên đã xin Ứng Lân cho hắn công việc dọn tuyết.
Sau đó, hắn sớm leo lên mái nhà, chỉ đợi mẹ ta đi qua thì đẩy khối tuyết xuống, rồi lập tức chạy ra cửa trước, giả vờ như mình vừa mới đến.
Khiến mọi người, bao gồm cả Ứng Lân, đều nghĩ đó chỉ là một tai nạn.
Vì tư lợi cá nhân, hắn đã hại c.h.ế.t mẹ ta, khiến Ứng Lân day dứt cả đời.
Hắn không phải là sau khi bay lên cành cao mới nảy ra ác ý, rõ ràng hắn đã tính toán ngay từ đầu.
Bây giờ, ta đã phá vỡ kế hoạch của hắn, tự mình đi chợ.
Hắn nhất định sẽ giơ vuốt quỷ về phía mẹ ta đang ở nhà.
Mẹ ơi, mẹ ơi...
Con có thể cứu mẹ kịp không?
4.
Nước mắt giàn giụa trên mặt, không kịp lau.
Liên tục ngã trên tuyết, cũng không thấy đau, lập tức bò dậy chạy tiếp.
Ta sợ hãi.
Sợ vì sự chần chừ của mình mà khiến lần trọng sinh này mất đi ý nghĩa quan trọng nhất.
Mẹ ta, bà thật sự không nên rời xa ta sớm như vậy.
Khoảnh khắc đẩy cửa sân ra, m.á.u toàn thân ta như đông cứng lại.
Trên bức tường loang lổ, thoáng qua một bóng đen.
Còn bên giếng trong sân, chỉ còn lại một chiếc giày vải của mẹ.
Ta lao đến bên giếng, cởi dây thừng trên xô nước ra buộc tạm vào người, định nhảy xuống.
Nhưng bị ai đó giữ chặt tay: "Cô không biết bơi, để ta."
Ứng Lân đã đuổi theo ta suốt dọc đường, vừa quấn dây thừng vào eo, vừa trầm giọng dặn dò ta: "Đừng hoảng, sẽ không sao đâu."
Sau đó, hắn ta quay người nhảy xuống giếng.
Ta không khỏi lo lắng, lập tức chạy ra ngoài gọi người.
Một khi Ứng Lân tìm thấy mẹ ta, ta cần người giúp kéo họ lên khỏi giếng.
Không lâu sau, hàng xóm láng giềng đã chen chúc trong sân nhà ta.
Còn ta thì nhìn chằm chằm vào gợn sóng trên miệng giếng, toàn thân đã tê cứng.
Cho đến khi sợi dây thừng trong tay ta bỗng nhiên căng lên.
Cho đến khi mẹ ta được Ứng Lân đẩy lên khỏi miệng giếng, rồi lại từ từ mở mắt ra dưới sự day ấn huyệt đạo của hắn ta, nước mắt mà ta cố kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng không thể kìm được nữa.
Ta vừa khóc vừa ôm chầm lấy mẹ, như đang ôm báu vật quý giá nhất trên đời.
Lần này, mẹ ta đã không rời xa ta.
Còn Ứng Lân, Ứng đại phu.
Hắn ta khoác lên mình chiếc chăn bông mà hàng xóm đưa cho, tuy trông nhếch nhác, run rẩy như cầy sấy, nhưng lại như thiên thần giáng trần, tỏa ra hào quang của Phật.
Có người kinh bang tế thế, có người y thuật cứu người.
Ứng đại phu từ nhỏ đã có chí lớn y thuật cứu đời, lần này cuối cùng hắn ta cũng có thể yên tâm nghiên cứu y thuật, không còn phải phiêu bạt khắp nơi, tự hành hạ bản thân nữa.
Chỉ tiếc là mẹ ta không nhìn rõ người đẩy bà xuống giếng là ai.
Có lẽ thấy nắm tay ta siết chặt đến trắng bệch, Ứng Lân cúi người xuống hỏi ta: "Tiểu Uyển cô nương, có phải cô biết gì không?"
Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cuối cùng, sau khi lo liệu xong cho mẹ, ta một mình đến con hẻm phía sau Huyền Hồ Đường.
Thì thấy Thẩm Vi đã leo lên mái nhà.
Thấy ta xuất hiện, hắn cúi đầu dọn tuyết, ánh mắt lấp lóe, không dám nhìn thẳng vào ta.
Còn người học việc của Huyền Hồ Đường thì đứng bên cạnh luôn nhắc nhở người qua đường đừng đi dưới mái hiên, nói là ông chủ đã dặn dò, bảo cậu ta trông chừng tên ăn mày nhỏ khi dọn tuyết.
Hóa ra, Ứng Lân không phải là không biết tuyết rơi xuống sẽ gây nguy hiểm.
Hắn ta chỉ đơn thuần là muốn cho tên ăn mày nhỏ một công việc, nhưng lại khiến bản thân phải mang tội cả đời.
Ta nhìn chằm chằm lên mái nhà, thậm chí không nhận ra Ứng Lân đã đứng sau lưng ta từ lúc nào.
Cho đến khi hắn ta cất giọng trêu chọc: "Nghe nói Tiểu Uyển cô nương luôn rất quan tâm đến tên ăn mày này, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là vậy."
Ta buông nắm tay đang siết chặt ra, lạnh lùng nói: "Ta chỉ đang nghĩ... liệu hắn có bị ngã xuống c.h.ế.t hay không."
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm".
Thẩm Vi quả nhiên trượt chân ngã xuống đất.
Nhưng vị trí ngã lại rất khéo, bên dưới lại đúng là một đống tuyết.
"Tiếc thật." Ta khẽ thở dài.
Trước khi Ứng Lân vội vàng cùng người học việc chạy đến đỡ Thẩm Vi, hắn ta đã nhìn ta một cái thật chăm chú, vừa kinh ngạc vừa ngạc nhiên.
Ta không để ý, lạnh lùng nhìn Thẩm Vi chuẩn bị diễn trò.