{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 6

Tỷ Tỷ Ta Một Cú Tát Bay Nam Chính

Đang Cập Nhật 1077 Chữ 21/02/2025 18:25:51

Chúng ta nắm tay nhau, trở về doanh trại.

 

Nhờ con báo này, chúng ta thuận lợi giành được vị trí đầu.

 

Ta đắc ý kéo con Hãn Huyết bảo mã đi khoe khắp nơi, còn tỷ tỷ ta thì đi theo sau, cười híp mắt nhìn ta đắc ý.

 

13

 

“Tỷ tỷ, muội muốn dẫn Hồng Đậu lên Bình Đỉnh Sơn ăn cỏ non, tỷ đi cùng muội không?”

 

Sắc mặt nàng ấy tái nhợt nhìn ta, “Ta đến kinh nguyệt rồi, muội tự đi đi nha.”

 

Suýt nữa thì quên, mỗi lần đến tháng nàng ấy đều đau đến không dậy nổi.

 

“Vậy tỷ nghỉ ngơi cho tốt, muội đi kiếm chút thịt rừng về bồi bổ cho tỷ.”

 

Kinh nguyệt đúng là xiềng xích của nữ tử, nếu không có chuyện này, tỷ tỷ ta đã là chiến thần không có điểm yếu rồi!

 

Ta thả Hồng Đậu xuống bờ hồ ăn cỏ, gió từ Bình Đỉnh Sơn thổi đến, ta nằm trên cây ngủ thiếp đi.

 

Đang ngủ thì bỗng nhiên bị tiếng ngựa hí làm tỉnh giấc.

 

Mở mắt ra nhìn, thấy có người đang cởi dây cương của Hồng Đậu.

 

“Dám trộm ngựa của ta, đánh c.h.ế.t ngươi!” Ta xông tới đánh túi bụi.

 

“Ấy ấy ấy! Cô nương hiểu lầm rồi!”

 

Giọng nói này quen quen, ta dừng tay nhìn người đó.

 

Thẩm Lãng?

 

“Sao ngươi lại ở đây?”

 

“Là cô nương à, ta đến đây ngắm cảnh.” Hắn ta chỉ vào giá vẽ bên hồ.

 

“Ngươi động vào ngựa của ta làm gì?”

 

Hắn ta sờ mũi, “Ta muốn điều chỉnh lại vị trí của nó.”

 

“Dựa vào cái gì mà ngươi dám động vào ngựa của ta thế hả!” Ta tức giận đẩy hắn ta một cái.

 

Ai ngờ hắn ta trượt chân, “Tùm” một tiếng ngã xuống nước.

 

“Cứu, cứu mạng! Ta... Ụm ụp ụp.”

 

Đường đường là nam chính mà lại không biết bơi?

 

Ta vừa định xuống nước, lại nghĩ, nếu hắn ta chết, Lâm Uyển Nghi có phải sẽ không cần phải đi theo cốt truyện nữa không?

 

Ta kéo Hồng Đậu định bỏ đi.

 

Nhưng cảnh hắn ta b.ắ.n tên cứu ta, lại bỗng nhiên hiện lên trong đầu.

 

Cứu hay không cứu? Hai ý nghĩ này cứ giằng co trong đầu ta.

 

Người trong nước đã không còn động tĩnh gì nữa.

 

“Đúng là ta nợ ngươi mà!” Ta đá giày nhảy xuống nước.

 

14

 

Về đến nhà ta vội vàng thay y phục ướt, hoàn toàn không dám nhắc đến chuyện này với Lâm Uyển Nghi.

 

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua.

 

Kết quả ba ngày sau, Thẩm Lãng đến tận cửa!

 

Ta nhìn mấy cái rương lớn phía sau hắn ta, chẳng lẽ là quà tạ ơn?

 

Cũng không cần khách sáo như vậy, dù sao tính ra, vẫn là ta đẩy hắn ta xuống...

 

“Lâm nhị tiểu thư, đa tạ ngày đó đã cứu ta một mạng.” Hắn ta hành lễ.

 

Lâm Uyển Nghi nhíu mày nhìn ta.

 

Ta như chim cút, hoàn toàn không dám lên tiếng.

 

“Hiểu, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.” Ta liên tục xua tay.

 

“Nhị tiểu thư yên tâm, đã có da thịt tiếp xúc, Thẩm mỗ nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

 

“Mẹ kiếp! Còn dám nói bậy, ta xé nát miệng ngươi!” Ta cuống lên giậm chân.

 

Lâm Uyển Nghi liếc ta vài cái.

 

Ta chỉ có thể kể cho nàng ấy nghe chuyện ở bờ hồ.

 

Nàng ấy nghe xong liền chắn ta ở phía sau, “Thẩm công tử mời về cho, thấy việc nghĩa hăng hái làm là gia giáo của chúng ta, cho dù là chó, chúng ta cũng sẽ cứu, ngươi không cần để trong lòng đâu.”

 

Mặt Thẩm Lãng đỏ lên, “Ta tuy đã có vị hôn thê, nhưng Lâm tiểu thư đã cứu ta một mạng, ta không thể làm tổn hại thanh danh của nàng…”

 

Thật muốn cho hắn ta một cái tát.

 

“Chát!”

 

Lâm Uyển Nghi đã nhanh tay tát hắn ta một cái.

 

“Trong nhà không có gương thì cũng có nước tiểu chứ! Nhìn ngươi thêm hai mắt ta sợ gặp ác mộng, có vị hôn thê rồi còn trêu chọc muội muội ta, báo ân cái gì, rõ ràng là muốn cả người lẫn danh tiếng, cóc ghẻ cũng không dám mơ như ngươi. Trần bá, tiễn khách!”

 

Sắc mặt Thẩm Lãng khó coi hết chỗ nói, đỏ mà lại còn xanh. Hắn ta lảo đảo lùi lại hai bước.

 

“Chờ một chút.”

 

Lâm Uyển Nghi đi đến trước mặt hắn ta, “Chuyện ở bờ hồ, nếu ngươi dám hé răng nửa lời ra ngoài.”

 

Nàng ấy rút d.a.o găm ra, lướt qua cổ Thẩm Lãng, một sợi tóc theo đó rơi xuống đất.

 

“Đầu của ngươi cũng sẽ như sợi tóc này.”

 

“Trần bá, tiễn khách! Lần sau gặp lại người này, trực tiếp thả chó.”

 

15

 

Ta lẳng lặng lui về phòng, giải quyết xong Thẩm Lãng, tỷ tỷ ta chắc chắn sẽ xử lý ta.

 

“Đứng lại!”

 

Ta khổ sở quay lại.

 

“Không phải đã bảo muội tránh xa hắn ta ra sao?”

 

“Tỷ tỷ, thật không phải là muội không nghe lời, muội đang ngủ trên cây, hắn ta không hiểu sao lại xuất hiện, rồi lại không hiểu sao rơi xuống nước, muốn muội nhìn hắn ta c.h.ế.t đuối, muội không làm được.”

 

Ta đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng, nhưng nàng ấy một lúc lâu vẫn không nói gì.

 

“Tỷ tỷ?”

 

“Vì sao... Chẳng lẽ thật sự là ý trời…” Nàng ấy lẩm bẩm.

 

“Ý gì?”

 

Cuối cùng nàng cũng nhìn ta, “Nguyệt Nguyệt, muội trốn đi.”

 

Ta ngơ ngác.

 

“Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đã mơ thấy gì? Nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

 

Nàng ấy hít sâu một hơi, “Những lời tiếp theo ta nói, có thể rất khó tin, nhưng đều là sự thật.”

 

“Muội và Thẩm Lãng, kiếp trước đã có một đoạn nghiệt duyên…”

 

Trong lời kể của nàng ấy, ta mới là nữ phụ độc ác kia.

 

Tại bãi săn, ta vừa gặp Thẩm Lãng đã yêu, hắn ta ở buổi tiệc ngắm hoa của trưởng công chúa, đã cứu ta khi ta bị rơi xuống nước.

 

Vì có cái gọi là da thịt tiếp xúc, hắn ta nhắm mắt cưới ta.

 

Hắn ta không chịu động phòng với ta, nói muốn giữ mình trong sạch cho tiểu thanh mai của hắn ta, ta bị ma xui quỷ khiến mà hạ thuốc hắn ta.

 

Tiểu thanh mai biết chúng ta đã ngủ với nhau, nghĩ quẩn nhảy xuống vực.

 

Thẩm Lãng đổ hết mọi tội lên đầu ta, từng bước một trả thù ta và người nhà.

 

Ta cố gắng nhớ lại từng cảnh tượng nàng ấy đã nói, càng nghĩ, đầu ta càng đau…

 

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:25:51

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :