{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 5

Tỷ Tỷ Ta Một Cú Tát Bay Nam Chính

Đang Cập Nhật 1050 Chữ 21/02/2025 18:25:51

Hai đứa ta lại nhìn nhau, trong mắt chỉ còn sự kinh ngạc.

 

“Ngày thường các con làm gì thế?”

 

Lâm Uyển Nghi dò hỏi: “Thêu thùa ạ?”

 

Phu tử nhíu mày.

 

“Còn trồng chút hoa.”

 

Phu tử lại lắc đầu.

 

Lâm Uyển Nghi cũng không giả vờ nữa, “Đào trứng chim, bắt bướm, vớt cá chép.”

 

Ánh mắt phu tử càng lúc càng sáng.

 

“Các con có biết vì sao quân tử học lục nghệ, mà nữ tử lại học bát nhã không?”

 

Chúng ta lắc đầu.

 

“Bởi vì Hoàng đế là nam nhi, và họ muốn, Hoàng đế mãi mãi là nam nhi.”

 

“Lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số, giúp nam nhi có được thể phách cường tráng và tư duy chặt chẽ, họ có thể xông pha sa trường, tung hoành quan trường. Còn cầm, kỳ, thư, họa, thi, hoa, trà, tửu, chỉ là cái bẫy mà nam nhi giăng ra cho nữ nhi, học những thứ này, chỉ có thể giam cầm nữ nhi trong hậu viện, mua vui cho nam nhi.”

 

Dưới sự dẫn dắt từng bước của phu tử, chúng ta bắt đầu học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, cờ vây, thậm chí cả binh pháp.

 

Rất lâu sau chúng ta mới biết, phu tử từng là phu tử của mẫu thân chúng ta, bà ấy vốn tưởng rằng mình sẽ đào tạo ra một nữ tướng quân như Triển phu nhân, không ngờ nửa đường lại xuất hiện phụ thân ta, bà ấy nói phụ mẫu ta nợ bà ấy một nữ tướng quân.

 

11

 

“A, chớp mắt đã mười năm trôi qua, thời gian trôi nhanh thật, cứ như ngựa hoang qua sông gì đó.”

 

Ta nhắm mắt, “Là bạch câu quá khích.”

 

“Ôi dào, giống nhau cả thôi, đại nữ nhi không câu nệ tiểu tiết!”

 

Được rồi, nàng ấy vui là được.

 

Năm nay là năm thứ ba chúng ta tham gia săn b.ắ.n mùa thu.

 

Hoàng đế chỉ vào những con ngựa dưới khán đài. “Cuộc săn mùa thu năm nay, sẽ lấy con Hãn Huyết bảo mã mà phiên bang tiến cống làm phần thưởng.”

 

Con bảo mã phát ra một tiếng hí dài, tứ chi mạnh mẽ, bờm dài tung bay trong gió.

 

Ai mà ngờ được ta lại chảy cả nước miếng vì một con ngựa.

 

Lâm Uyển Nghi đưa tay áo lên lau cho ta, “Chờ đấy, ta sẽ chiến thắng mang nó về cho muội.”

 

Nàng ấy xoay người lên ngựa, nhanh như sao băng.

 

Bãi săn rất lớn, chúng ta đi lòng vòng mãi mà không thấy con mồi lớn, chỉ săn được vài con thỏ rừng.

 

Càng đi vào trong, rừng càng rậm rạp.

 

Đằng sau bụi cây cao nửa người, bỗng nhiên phát ra tiếng động.

 

Lâm Uyển Nghi dùng ánh mắt ra hiệu cho ta, đánh lạc hướng.

 

Ta lùi sang một bên, lắp cung tên, nhắm chuẩn.

 

Nàng ấy ném một hòn đá vào sau bụi cây.

 

Sau bụi cây truyền đến một tiếng “Gừ” nho nhỏ.

 

“Mèo?”

 

Lâm Uyển Nghi đang chuẩn bị tiến lại gần.

 

Con vật kia đột nhiên nhảy lên.

 

“Trời ơi! Là báo săn, mau lui lại!”

 

Ta b.ắ.n liền ba mũi tên, nhưng đều bị nó tránh được, báo săn lao về phía ta.

 

Số ta xong rồi...

 

Trong lúc ta nhắm mắt chờ chết, một mũi tên xé gió bay đến bên tai ta, “Phập” một tiếng trúng ngay giữa trán báo săn.

 

12

 

Qua vài nhịp thở ta mới nhớ ra phải thở, Lâm Uyển Nghi vội vàng chạy tới đỡ ta dậy, “Nguyệt Nguyệt, muội sao rồi? Có bị thương không?”

 

Mười năm này trôi qua quá dễ dàng, đến mức ta hoàn toàn quên mất mình đang ở trong một cuốn sách.

 

“Lâm Uyển Nghi bị báo săn trước mặt bổ nhào xuống đất, Thẩm Lãng giương cung tên lên, một mũi tên b.ắ.n xuyên đầu báo săn, Lâm Uyển Nghi vừa thấy Thẩm Lãng đã yêu…”

 

Đây là cảnh tượng lần đầu Lâm Uyển Nghi và nam chính gặp nhau trong nguyên tác.

 

Mà bây giờ, vì sự xuất hiện của ta, cốt truyện đã thay đổi.

 

Ta ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang cầm cung trong tay, Thẩm Lãng? Ta đáng lẽ chưa từng gặp hắn ta, sao lại quen thuộc đến vậy?

 

“Cô nương không sao chứ?”

 

Ta còn đang ngơ ngác, Lâm Uyển Nghi đã bước lên trước mặt ta, giơ tay tát cho Thẩm Lãng một cái.

 

“Cái gì mà không sao? Mở to mắt chó của ngươi ra mà xem, mặt muội muội ta bị ngươi làm xước hết rồi!”

 

Lúc này ta mới cảm thấy má trái đau âm ỉ.

 

Thẩm Lãng trợn tròn mắt, “Ngươi, sao ngươi lại không biết điều vậy? Vừa rồi ta rõ ràng là đang cứu nàng ấy mà!”

 

“Hừ, nếu không phải ngươi nhiều chuyện, muội muội ta đã không bị thương rồi.” Lâm Uyển Nghi chỉ vào gáy con báo săn tức giận nói.

 

Lúc này chúng ta mới phát hiện, hóa ra Lâm Uyển Nghi cũng b.ắ.n trúng báo săn, chỉ là mũi tên cắm vào từ phía sau gáy.

 

“Vậy ta cũng có ý tốt mà.” Thẩm Lãng che mặt nhỏ giọng nói.

 

“Mặc kệ ngươi có ý gì, đây là ta b.ắ.n trúng trước, lấy mũi tên của ngươi đi.”

 

Thẩm Lãng bĩu môi, “Cô nương này thật là không biết lý lẽ.” Hắn ta giơ tay rút mũi tên của mình ra.

 

Lâm Uyển Nghi tức giận kéo ta đi.

 

Ủa? Không phải là vừa gặp đã yêu sao? Sao lại có cảm giác như kẻ thù gặp mặt thế này.

 

13

 

“Tỷ tỷ, vừa rồi sao tỷ lại hung dữ thế? Tỷ đã lâu không tát người rồi.” Ta nhỏ giọng hỏi nàng ấy khi đi theo sau.

 

Nàng ấy đột nhiên dừng lại nắm lấy tay ta, “Tên này không phải người tốt, muội nên tránh xa hắn ta ra.”

 

Câu này không phải đáng lẽ là ta nói sao? Chẳng lẽ...

 

Lâm Uyển Nghi trọng sinh rồi?

 

Ta thử hỏi: “Trước kia tỷ đã gặp hắn ta chưa?”

 

“... Chưa.”

 

“Tỷ tỷ à, tỷ có biết không, mỗi lần trước khi nói dối, tỷ đều mím môi.”

 

Nàng ấy nhắm mắt lại, “Ta đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy... hắn ta hại c.h.ế.t cả nhà chúng ta.”

 

Ký ức quá đau khổ, cả người nàng ấy đều run rẩy, ta vội vàng ôm lấy nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy.

 

“Phỉ phỉ phỉ, xui xẻo tan biến!”

 

“Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, chúng ta đều tránh xa hắn ta là được.”

 

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:25:51

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :