Hai người mặc cả một hồi, cuối cùng chốt giá một trăm mười lượng.
Trước khi bị đưa đi, Lâm Uyển Nghi cố nén nước mắt nhìn ta, như thể đang từ biệt.
Ta nháy mắt với nàng ấy, bảo nàng ấy chờ ta.
“Đại ca, vậy đứa này thì sao?” Gã lùn chỉ vào ta.
“Không cần quan tâm, cứ bỏ ở đây là được, có khi tối đến bị sói tha đi mất đó.”
Gã lùn quay đầu nhìn ta một cái.
Ta nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chảy m.á.u của gã ta, hai mắt sáng lên: “Đùi gà!”
Gã ta ba chân bốn cẳng chạy mất.
Sau khi xác định bọn chúng đã đi hết, ta rón rén bước ra khỏi miếu hoang.
Xem ra đây là ở ngoại thành, với đôi chân ngắn ngủn này của ta mà đi bộ về thì khó quá, ta đang nghĩ cách làm sao để về.
Một chiếc xe bò cũ kỹ “kẽo kẹt kẽo kẹt” đi ngang qua.
Ta nhanh chóng xé rách y phục, lăn lộn trên đất hai vòng, nước mắt lưng tròng chạy ra từ bụi cỏ.
“Đại thúc, đại thúc!” Ta chạy đến trước xe bò.
“Hức hức, đại thúc, cầu xin người cứu ta, ta và cha nương từ phía nam chạy nạn đến, bị lạc mất cha nương rồi.”
Quả nhiên, mắt ông ta sáng lên, bảo ta lên xe.
8
Ta được đưa thẳng đến phủ nha, đại thúc kéo ta xuống xe, đẩy đến trước mặt nha dịch.
“Quan sai đại ca, tiểu cô nương này là dân chạy nạn!”
Ta lau vết bẩn trên mặt, bình tĩnh nói: “Cha ta là Lễ bộ Thượng thư Lâm Văn Lý, mau dẫn ta đi gặp đại nhân của các ngươi.”
Vẻ mặt người đánh xe bò kinh ngạc: “Tiểu cô nương này, vừa nãy còn bảo là dân chạy nạn mà!”
Ta cười ngọt ngào với ông ta: “Ta không nói vậy, ngươi có đưa ta đến phủ nha không?”
Luật pháp triều này quy định, tố cáo dân chạy nạn sẽ được thưởng tiền, nên dù đại thúc là người tốt hay người xấu, ông ta cũng sẽ đưa ta đến phủ nha.
“Dù sao cũng cảm ơn người, lát nữa ta sẽ cho người mang tiền thưởng đến cho người.” Ta quay người đi vào phủ nha.
Kinh Triệu Doãn tối qua đã nhận được tin chúng ta mất tích, vừa nghe tin tìm được người, liền vội vàng chạy ra, thấy ta thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, lập tức đưa ta về nhà.
Mẫu thân ta vừa thấy ta đã lao đến ôm chặt lấy ta: “Nữ nhi bảo bối của mẫu thân ơi, con đã chạy đi đâu vậy hả?”
“Tỷ tỷ con đâu? Sao không thấy tỷ tỷ con thế?”
Ta phải mất một hồi mới thoát khỏi vòng tay của bà: “Xuân, Xuân Hương Lâu, mau đi cứu người!”
Sắc mặt phụ thân ta biến đổi, định xông ra ngoài, ta nhào tới ôm lấy chân ông: “Phụ thân, con cũng muốn đi!”
“Một tiểu cô nương như con đi đến đó làm gì, ngoan ngoãn ở nhà chờ, phụ thân sẽ đưa tỷ tỷ về ngay.”
“Con, con có thể làm chứng.” Ta phải tận mắt thấy Lâm Uyển Nghi không sao.
Kinh Triệu Doãn dẫn theo toàn bộ nha dịch, bao vây Xuân Hương Lâu.
Lâm Uyển Nghi vừa thấy chúng ta đã khóc òa lên.
Phụ thân ta vô cùng lo lắng: “Có phải bọn chúng đánh con không? Bị thương ở đâu?”
Nắm chặt bàn tay nhỏ bé định xông vào đánh mụ tú bà.
Mụ tú bà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Ta không đánh nàng ta, ta xin thề với trời!”
Lâm Uyển Nghi cuối cùng cũng nín khóc, giơ chân lên đạp vào mặt mụ tú bà: “Dám bắt bổn tiểu thư luyện ép dẻo, ta đánh c.h.ế.t bà!”
9
Đường đường là nữ nhi quan nhị phẩm, vậy mà lại bị bắt cóc ở giữa chợ.
Chuyện này nhanh chóng đến tai Hoàng đế.
Hiệu suất làm việc của Kinh Triệu Doãn lập tức tăng cao, ngay trong ngày đã bắt được hai tên bắt cóc.
Bọn cướp nhanh chóng khai ra, thì ra là nhũ mẫu của chúng ta bị mua chuộc. Kinh Triệu Doãn lần theo dấu vết, điều tra ra Lý Duyệt.
Lý phu nhân dẫn Lý Duyệt đến cửa, Lý Duyệt khóc lóc: “Ta, ta chỉ muốn dọa các nàng ta một chút thôi.”
Mẫu thân ta hừ lạnh: “Dọa sao? Hành vi độc ác như vậy, ngươi nói một câu dọa là xong sao?”
Lý phu nhân lúng túng nói: “Mọi người đều là quan trong triều, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu hai đứa trẻ đều không sao, Lâm phu nhân không bằng dĩ hòa vi quý.”
Mẫu thân ta cầm chén trà lên ném vào mặt bà ta: “Nữ nhi ta không sao là do Bồ Tát phù hộ, không phải do nữ nhi bà hồi tâm chuyển ý. Nếu chúng nó không trốn thoát được, giờ đã thành kỹ nữ rồi! Nếu bà muốn cùng nữ nhi mình bán thân, thì hãy đến cầu xin ta tha thứ.”
Lý phu nhân bị đánh cho một trận rồi trở về.
Phụ thân ta và cữu cữu ta ngay đêm đó đã vào cung cáo ngự trạng.
Hoàng đế nổi trận lôi đình: “Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã độc ác như vậy, tra cho trẫm! Nếu đúng sự thật thì phải xử phạt nghiêm khắc.”
Cuối cùng, Thừa tướng vì dạy con không tốt nên bị giáng hai cấp, những người liên quan khác đều bị đánh roi rồi lưu đày ba ngàn dặm, Lý Duyệt tuy còn nhỏ nên tránh được roi vọt, nhưng không tránh được lưu đày, Lý phu nhân khóc một tháng rồi đi tu.
Sau chuyện này, phụ thân ta cũng không còn chấp nhất chuyện môn đăng hộ đối nữa, còn bảo mẫu thân ta phải dạy hết võ nghệ cho chúng ta.
Mẫu thân ta tìm cho chúng ta một nữ phu tử.
10
Phu tử trông còn lớn hơn mẫu thân chúng ta những mười tuổi.
Ngày đầu tiên đi học.
“Các con đã đọc 'Nữ tắc' hay 'Nữ giới' bao giờ chưa?”
Ta và Lâm Uyển Nghi nhìn nhau, thấy sự thất vọng trong mắt đối phương.
Sau đó đồng loạt lắc đầu: “Chưa ạ.”
Không ngờ phu tử lại giơ tay lên, “Bốp bốp” vỗ tay.
“Tốt lắm! Rất tốt!”