Lý phu nhân xấu hổ kéo nữ nhi mình lại: “Trẻ con chỉ là lỡ lời thôi, chúng ta là người lớn thì không nên chấp nhặt.”
Bà ta không dám phản bác, bởi vì cữu cữu ta vừa đánh thắng trận ở biên giới, Hoàng đế vô cùng vui mừng, phong cho cữu cữu ta tước Hộ Quốc Công nhất đẳng, chỉ chờ cữu cữu về kinh nhận thưởng.
“Mẫu thân nói gì vậy, nàng ta đánh con thì không thể bỏ qua như vậy được!” Lý phu nhân vội bịt miệng Lý Duyệt lại.
Mẫu thân ta chỉnh lại ống tay áo, khẽ cười nói: “Chúng ta đương nhiên sẽ không so đo với trẻ con.”
Sắc mặt Lý phu nhân nghe vậy thì dịu đi đôi chút.
Mẫu thân ta ngước mắt lên: “Một đứa trẻ thì làm sao biết được những điều này, sợ là trong nhà có người dạy ấy chứ?”
Lý phu nhân lúc này không giữ được bình tĩnh nữa, bà ta trở tay véo Lý Duyệt một cái: “Con mau xin lỗi Lâm phu nhân đi!”
Lý Duyệt khóc sướt mướt đến, rồi lại khóc sướt mướt mà ra về.
Lúc nàng ta rời đi, ánh mắt đầy oán hận như muốn hóa thành vạn tiễn, xuyên thấu chúng ta tựa nhím đầy gai.
5
Dù Lý gia nói với bên ngoài chỉ là hiểu lầm, nhưng từ đó tỷ tỷ ta đã mang tiếng xấu là kiêu căng hống hách.
Tỷ tỷ ta nhún vai, không để ý nói: “Cứ để bọn họ nói đi, ta cũng có mất miếng thịt nào đâu. Với lại ta cũng chẳng muốn dây dưa với đám danh môn khuê tú giả tạo kia, từng người một, giả dối đến cực điểm.”
Nói xong, nàng ấy liền vẫy tay với ta: “Muội muội mau đến xem món đồ mới này! Ta đặc biệt nhờ Trần sư phụ ở Ngọc Sấu Trai làm đó, đợi đến Tết Nguyên Tiêu chúng ta cùng đeo ra ngoài, đảm bảo làm mù mắt chó của Lý Duyệt!”
Từ sau chuyện cái khăn tay, phụ thân luôn lén đưa bạc cho Lâm Uyển Nghi, chúng ta đều hiểu rõ, ông đang ngại ngùng không tiện xin lỗi nên mới dùng cách này để lấy lòng.
Lâm Uyển Nghi làm mặt lạnh mấy ngày, sau đó lại vui vẻ tiêu tiền.
Nàng ấy mua cho ta đủ thứ quà cáp và y phục mới, nhiều đến mức hai gian phòng cũng không chứa hết.
Nhưng ai mà chê quà nhiều chứ, ta vui vẻ nhận lấy trâm cài, ngọt ngào nói: “Cảm ơn tỷ tỷ! Tỷ tỷ là tốt nhất!”
Tết Nguyên Tiêu nhanh chóng đến, cả nhà ta cùng nhau ra ngoài ngắm đèn hoa.
Người rất đông, nhũ mẫu dắt ta và Lâm Uyển Nghi đi theo sau phụ mẫu.
“Nguyệt Nguyệt, muội xem con thỏ kia có giống muội không?”
“Giống ạ.”
“Đợi đó, ta đi giành nó về cho muội.”
Nàng ấy hất tay nhũ mẫu ra, chạy đến chỗ quầy hàng giải câu đố đèn, phụ mẫu đã đi xa, nhũ mẫu ôm ta chạy không nhanh, đành phải đặt ta lên bậc thềm, dặn dò ta đừng đi lung tung, rồi vội vàng đuổi theo Lâm Uyển Nghi.
Kết quả nhũ mẫu chưa về, Lâm Uyển Nghi đã quay lại.
Nàng ấy đắc ý khoe chiếc đèn lồng hình thỏ trên tay, ta vừa định nhận lấy thì đột nhiên bị người ta bịt miệng mũi.
Trước khi ngất đi, ta thấy Lâm Uyển Nghi đang giãy giụa trong tay một kẻ che mặt.
6
Khi tỉnh lại, ta và Lâm Uyển Nghi bị trói chung với nhau, lưng tựa vào lưng.
Chúng ta bị bắt cóc rồi.
“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, muội mau tỉnh lại đi.” Lâm Uyển Nghi dùng tay gõ nhẹ vào lòng bàn tay ta.
“Tỷ tỷ, muội tỉnh rồi.”
Nàng ấy thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi ta: “Muội có bị thương không?”
“Không ạ.”
“Ồ, tỉnh rồi à. Đại ca, bọn nó tỉnh rồi.”
Hai gã nam nhân mặt đen bước vào.
Gã cao lớn bóp mặt Lâm Uyển Nghi: “Hơi nhỏ, nhưng mà cũng xinh xắn đấy, lần này chắc chắn bán được giá cao.”
“Phụ thân ta là Lễ bộ Thượng thư! Khuyên các ngươi mau thả chúng ta ra, nếu không phụ thân ta nhất định sẽ tống các ngươi vào ngục!”
“Hừ, còn Lễ bộ Thượng thư, tiểu cô nương này biết nhiều đấy, vậy ta là ông trời đây!”
“Đại ca, nhìn y phục của hai đứa nó đúng là phú quý, có khi nào là tiểu thư nhà quan thật không?”
Gã cao lớn liếc nhìn y phục của chúng ta: “Mặc kệ là tiểu thư nhà ai, đến Xuân Hương Lâu rồi thì đừng hòng mà thoát.”
Bọn chúng “Rầm” một tiếng, lại đóng cửa lại.
Lâm Uyển Nghi ghé vào tai ta, nhỏ giọng nói: “Muội muội, lát nữa muội cứ giả điên, bọn chúng không bán được muội, chắc chắn sẽ vứt muội lại, muội tìm cơ hội mà trốn về.”
Ta ngẩn người: “Vậy tỷ thì sao?”
“Đợi muội ra ngoài rồi tìm phụ mẫu đến cứu ta.” Nàng ấy nắm tay ta để an ủi.
7
Rất nhanh đã có người đến mua, đầu đầy trang sức, người nồng nặc mùi phấn son, xem ra là một mụ tú bà.
Mụ tú bà bóp cằm Lâm Uyển Nghi, rất hài lòng: “Quả nhiên là xinh xắn, tiểu cô nương này ta trả một trăm lượng.”
Mụ tú bà quay sang nhìn ta.
Lâm Uyển Nghi khẽ cười khẩy: “Mua nó thì bà lỗ đấy, nó là đồ ngốc.”
Ta nghe vậy liền hiểu ý, ánh mắt lập tức trở nên đờ đẫn, nước miếng chảy ròng ròng.
Mụ tú bà ghét bỏ rụt tay về.
Gã đàn ông nhỏ con bước tới: “Không thể nào.” Hắn đưa tay định véo má ta.
“Ha ha ha đùi gà!” Ta “ngoạm” một cái, cắn chặt ngón tay gã ta.
“Á!” Gã ta tát ta một cái.
Ta thuận thế ngã xuống đất, tay chân co giật, lưỡi thè ra, nước bọt b.ắ.n tung tóe.
Gã cao lớn nhổ một bãi nước bọt, phun ra một câu: “Đúng là xui xẻo!”
“Tiểu cô nương này ta lấy, còn đứa dưới đất các ngươi tự giữ đi, mua nó ta còn phải bù thêm tiền.” Mụ tú bà liếc mắt khinh bỉ.
“Đứa nhỏ bà có thể không cần, nhưng đứa này bà phải trả một trăm hai mươi lượng.” Gã cao lớn bắt đầu đòi tăng giá.