“Không có gì mà con lại đánh người?” Phụ thân ta nổi giận: “Con mau xin lỗi đi!”
“Con không muốn.” Lâm Uyển Nghi cúi gằm mặt lầm bầm.
“Chát!” Một tiếng giòn tan vang lên.
Lâm Uyển Nghi ôm mặt, không thể tin nổi nhìn phụ thân ta.
“Đồ hỗn láo! Con mau xin lỗi Lý tiểu thư cho phụ thân.”
Nàng ấy trừng mắt, mím chặt môi, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố chấp không chịu rơi.
Nén một hơi, nàng ấy hung hăng hét lên một câu: “Con sẽ không xin lỗi!” Rồi quay đầu lại chạy ra khỏi đại sảnh.
Ta vô cùng tò mò, nhấc chân đi theo.
Không sai, ta là người xuyên không, ngay khi vừa sinh ra, ta đã biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết ngược luyến, mà ta không phải nữ chính cũng không phải nữ phụ, chỉ là một người qua đường bình thường, còn tỷ tỷ ta, Lâm Uyển Nghi lại là nữ phụ độc ác trong cuốn sách này.
Nàng ấy sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt nam chính đã có hôn ước, khiến cho nam nữ chính hiểu lầm nhau, cuối cùng nữ chính tuyệt vọng nhảy xuống vực sâu. Sau khi nam chính đứng vững chân trong triều đình, hắn ta sẽ trả thù nhà Lâm Uyển Nghi, cuối cùng Lâm phụ vào ngục, Lâm mẫu qua đời vì bệnh, Lâm Uyển Nghi mang thai trong bụng tự sát.
Trong sách không có miêu tả cụ thể về tuổi thơ của Lâm Uyển Nghi, khi nàng ấy xuất hiện thì đã là một thiếu nữ độc ác, hống hách, cậy thế h.i.ế.p người rồi.
3
Lúc vừa xuyên không đến đây, ta chỉ muốn nằm im, an ổn làm một pháo hôi, đợi cốt truyện tự động trôi qua xong thì ta có thể rời đi.
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Uyển Nghi mỗi lần ăn dưa hấu đều đào phần ngọt nhất ở giữa cho ta, đồ trang sức hay búp bê đều nhường ta chọn trước, không chút do dự đưa tay đỡ lấy ta khi ta ngã từ trên cây xuống, bản thân bị gãy xương mà vẫn hỏi ta có đau không, ta thật sự không nỡ nhìn nàng ấy đi theo cái cốt truyện quỷ quái này.
Ta lê đôi chân ngắn ngủn leo lên hòn non bộ, ngồi xuống bên cạnh Lâm Uyển Nghi.
“Tỷ tỷ đừng khóc, Nguyệt Nguyệt sẽ đau lòng.”
Lâm Uyển Nghi gượng cười, đưa tay xoa đầu ta.
“Tỷ tỷ à, Lý tiểu thư kia trông không giống người tốt. Có phải là nàng ta bắt nạt tỷ không?” Bước đầu tiên để lấy lòng trẻ con chính là đứng cùng chiến tuyến với chúng, nhất trí đối ngoại.
“Đúng vậy! Nàng ta xấu xa lắm! Nàng ta chê túi thơm mẫu thân làm xấu, còn mắng mẫu thân là nữ nhi của một võ tướng thô lỗ, còn nói ta không xứng ngồi chung với đám quý tộc như họ, ta tức quá nên đánh cho nàng ta một trận.”
Cái túi thơm đó ta cũng có một cái, trên nền vải đỏ thẫm thêu một con vật bốn chân màu đen, ta nói là chó, Lâm Uyển Nghi nói là ngựa, mẫu thân ta thì đen mặt nói: “Đó là kỳ lân.”
Tuy nó xấu, nhưng nó quý giá mà! Dù sao cũng là do mẫu thân ta cầm đao làm, trên đời chỉ có hai cái, phụ thân ta còn không có nữa là.
Ta áp sát vào người nàng ấy ấy, dùng đôi tay mũm mĩm ôm lấy nàng ấy.
Nàng ấy không biện minh chắc chắn là sợ mẫu thân nghe thấy những lời đó sẽ buồn.
Hiếm có ai sinh ra đã là người xấu, phần lớn là do không được thấu hiểu, từng bước bị dán cho cái mác “đứa trẻ hư”.
Thế giới của người lớn chỉ nhìn vào kết quả, hành vi của trẻ con không vừa ý họ thì sẽ bị cho là ngang bướng.
Nếu như lúc nàng ấy bị hiểu lầm, người nhà có thể kiên định đứng về phía nàng ấy, nói một câu: “Ta tin con.” Thì có lẽ câu chuyện đã đi theo một hướng khác rồi.
“Tỷ làm đúng lắm, trẻ con hư thì phải đánh.”
Nàng ấy ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ta, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.
“Nhưng mà, phụ mẫu đều không tin ta.”
Ta nhón chân lên xoa đầu nàng ấy: “Không đâu, chúng ta mới là người một nhà mà.”
4
Khi chúng ta chạy đến hoa sảnh, phụ thân ta vẫn còn đang xin lỗi họ.
“Lý phu nhân, chuyện này là nữ nhi nhà ta sai, ngày mai ta nhất định sẽ dẫn nó đến tận nhà xin lỗi.” Phụ thân ta gượng cười tiễn họ ra cửa.
“Nếu trong nhà không dạy được thì chi bằng mời ma ma giáo dưỡng đến dạy dỗ nàng ta đi.” Lý phu nhân cố ý liếc nhìn mẫu thân ta.
Ta nhanh chóng chạy đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẫu thân: “Bà mới là người không có giáo dưỡng! Cả nhà bà đều không có giáo dưỡng!”
“Rõ ràng là nàng ta mắng người trước, bị đánh là đáng đời! Tỷ tỷ à, tỷ cứ nói đi, mẫu thân sẽ làm chủ cho chúng ta!”
“Uyển Nghi, đã xảy ra chuyện gì thế?” Mẫu thân ta đặt tay lên vai tỷ tỷ, dịu giọng hỏi nàng ấy.
Nước mắt vừa nãy còn cố chấp không chịu rơi của tỷ tỷ, bây giờ lại tuôn ra như suối.
“Nàng ta... Nàng ta nói túi thơm mẫu thân làm xấu, còn nói... còn nói…”
Mẫu thân ta vỗ lưng tỷ tỷ để nàng ấy dễ thở hơn: “Ngoan nào, con đừng khóc, cứ từ từ nói.”
“Nàng ta còn nói mẫu thân là nữ nhi của võ tướng thô lỗ, loại cháu ngoại nhà quê như con không xứng ngồi chung với nàng ta!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lý phu nhân liền thay đổi, như thể không giữ được bình tĩnh nữa, xem ra bình thường bà ta cũng không ít lần chế giễu mẫu thân ta.
Lý Duyệt lúc này vẫn còn cao ngạo hếch cằm: “Ngươi nói bậy! Ta chưa từng nói những lời đó. Có ai nghe thấy không?” Nàng ta chắc chắn rằng những người trong học đường sẽ không dám đứng ra giúp tỷ tỷ ta.
Mẫu thân ta khẽ cười một tiếng: “Ai nghe thấy không quan trọng, quan trọng là không thể để Hoàng thượng nghe thấy, Lý phu nhân, bà nói có đúng không?”