Năm ba tuổi, tỷ tỷ ta đánh gãy răng cửa của công tử nhà Thị lang.
Năm bảy tuổi, tỷ tỷ ta cào xước mặt tiểu thư nhà Thừa tướng.
Ta là nhị tiểu thư phủ Thượng thư.
Ngoài người phụ thân quyền cao chức trọng, người mẫu thân võ nghệ cao cường, ta còn có một tỷ tỷ ngang ngược, hống hách.
Năm nay tỷ tỷ ta mười bảy tuổi, theo cốt truyện thì nàng ấy sẽ nhất kiến chung tình với nam chính, dùng mọi thủ đoạn để có được hắn ta, cuối cùng hại c.h.ế.t cả nhà.
Ta nơm nớp lo sợ, cố gắng ngăn cản hai người họ gặp nhau.
Ai ngờ vừa gặp mặt, tỷ tỷ ta đã cho nam chính một cái tát như trời giáng.
“Tên nam nhân chó! Tránh xa muội muội ta ra!”
Cái gì? Hóa ra ta mới là nữ phụ độc ác?
1
Nghe nói nhà Thị lang đối diện sinh được một quý nữ, Lâm Uyển Nghi bắt đầu ngày nào cũng mè nheo đòi mẫu thân ta sinh cho một muội muội.
Thế là có ta.
Ngày thứ hai sau khi ta chào đời, nàng ấy đã lén lút ôm ta ra ngoài khoe khoang: “Mọi người mau đến xem này! Ta có muội muội rồi!”
Một đám trẻ con vây quanh ta nhao nhao bàn tán.
“Ngươi giỏi quá! Mau nói cho ta biết làm sao sinh được vậy!”
“Muội ấy nhỏ xíu à, ta cũng muốn sinh một muội muội để chơi cùng.”
“Nhưng mà muội ấy xấu quá, nhăn nheo như mèo con chưa mọc lông ấy.” Một cậu bé mập mạp lên tiếng.
Lâm Uyển Nghi đ.ấ.m thẳng vào mặt cậu bé: “Ngươi mới xấu, ngươi còn xấu hơn cả cóc ghẻ ý!”
Khóe miệng cậu bé mập mạp lập tức rướm máu, cậu bé “oa oa” khóc òa lên, chiếc răng cửa trong miệng lung lay sắp rụng: “Ta mách mẫu thân, ngươi đánh ta!”
Đám trẻ ngoài tường vẫn còn đang bàn tán về chuyện sinh con, còn bên trong thì đã loạn cả lên.
Phụ mẫu ta lật tung cả phủ Thượng thư lên cũng không tìm thấy hai tỷ muội ta.
Nhũ mẫu của Lâm Uyển Nghi về nhà chuẩn bị hôn sự cho nhi tử, phụ thân ta vội vàng phái người đi tìm nàng ấy.
Mẫu thân ta run giọng hỏi phụ thân: “Dạo này ông có đắc tội với ai không thế?”
Phụ thân ta nghĩ hết những kẻ thù của mình trong triều, không phải mười thì cũng phải tám kẻ: “Thì... thì cũng đâu phải dạo gần đây.”
Mẫu thân ta tát cho ông một cái: “Ông còn không mau đi tìm đi! Hai đứa nó mà có mệnh hệ gì thì ông đừng vác mặt về đây nữa!”
Mãi đến khi cậu bé mập mạp kéo mẫu thân đến tận cửa mách tội, phụ mẫu ta mới tìm thấy hai tỷ muội ta ở con hẻm nhỏ sau hậu viện.
Cậu bé mập mạp là nhi tử của nhà Thị lang đối diện, phụ thân cậu bé là người dưới trướng của phụ thân ta, nên mẫu thân cậu bé cũng không dám truy cứu quá nhiều.
Nhưng lần này đúng là chúng ta sai, thế là phụ thân ta trước mặt bọn họ đã cho Lâm Uyển Nghi một trận đòn roi, lại còn bồi thường rất nhiều lễ vật.
Tuy rằng lúc bị đánh khóc như mưa, nhưng điều đó cũng không ngăn cản Lâm Uyển Nghi tiếp tục chơi đùa với ta.
Khi ta được tám tháng tuổi, Lâm Uyển Nghi nhân lúc nhũ mẫu không để ý đã nhanh tay nhét một hạt hạnh nhân vào miệng ta, suýt chút nữa ta đã phải đi đầu thai lần nữa.
“Ta chỉ muốn cho muội muội nếm thử đồ ăn ngon thôi mà, muội ấy cái gì cũng không ăn được, đáng thương quá.” Lâm Uyển Nghi ủy khuất giải thích.
Ta cảm ơn tỷ tỷ nha.
Phụ thân ta vừa định mở miệng mắng nàng ấy thì đã bị mẫu thân ta ngăn lại: “Nó mới có ba tuổi thì biết cái gì chứ, ông muốn mắng thì đi mà mắng nhũ mẫu ấy.”
Phụ thân ta hừ một tiếng: “Bà cứ chiều nó đi, suốt ngày trêu chó ghẹo mèo, có ra dáng nữ nhi nhà ai không.”
Lời này quả nhiên ứng nghiệm, Lâm Uyển Nghi dẫn ta trèo cây móc trứng chim, rồi lại xuống nước bắt cá chép, càng ngày càng khác xa với cái tên của mình.
2
Lâm Uyển Nghi bảy tuổi, lúc không mở miệng thì trông cũng khá giống tiểu thư khuê các, còn ta thì cũng thuận lợi sống đến năm bốn tuổi.
Trưởng công chúa mở một lớp học tư cho các nữ tử, các tiểu thư con nhà quan có thân phận đều được đưa vào học, phụ thân ta cũng muốn cho Lâm Uyển Nghi đi học.
“Muội muội cũng đi sao?”
Mẫu thân ta lắc đầu: “Muội muội con còn nhỏ.”
“Vậy thì con cũng không đi.”
Mè nheo mấy ngày, cuối cùng phụ thân ta cắn răng: “Con đi học thì ta sẽ cho con học cưỡi ngựa.”
Phụ thân ta luôn muốn bồi dưỡng chúng ta thành những tiểu thư khuê các văn nhã, còn mẫu thân ta thì lại muốn chúng ta giống người nhà ngoại tổ mẫu, cưỡi ngựa b.ắ.n cung cái gì cũng giỏi.
Lâm Uyển Nghi quả nhiên bị dụ dỗ.
Ta đứng sau lưng nàng ấy thở dài, tuổi còn nhỏ mà đã phải gánh vác sứ mệnh văn võ song toàn rồi.
Chỉ là, ngày đầu tiên nàng ấy đến trường đã bị người ta khiếu nại.
Phu tử nói Lâm Uyển Nghi ở trong lớp học thì ồn ào, còn đánh cả người. Phụ mẫu ta còn chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi thì phu nhân Thừa tướng đã dẫn nữ nhi đến tận cửa để đòi lại công bằng.
Tiểu thư nhà Thừa tướng chỉ vào vết xước nhỏ trên mặt, khóc sướt mướt: “Con chỉ muốn xem túi thơm của nàng ta thôi, nàng ta đã đánh con rồi, huhu.”
Lâm Uyển Nghi trừng mắt nhìn nàng ta: “Ngươi nói xạo! Rõ ràng là ngươi mắng người trước!”
Phu nhân Thừa tướng hừ lạnh một tiếng: “Hừ, đồ thô tục.”
Mẫu thân ta kéo Lâm Uyển Nghi lại: “Nàng ta mắng con cái gì?”
Lâm Uyển Nghi nhìn mẫu thân ta, lại mím môi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không có gì.”