16
Ta nhớ ra rồi.
Thì ra ta không xuyên sách, mà là trọng sinh.
Kiếp trước hại c.h.ế.t cả nhà, thật ra là ta...
Ông trời cho ta một cơ hội trọng sinh, nhưng sự trốn tránh và sợ hãi đã bóp méo ký ức của ta.
“Nguyệt Nguyệt, muội sao rồi?” Nước mắt Lâm Uyển Nghi rơi xuống mặt ta.
“Tỷ tỷ, muội nhớ ra tất cả rồi.”
“Tỷ tỷ, đều là do muội không tốt, liên lụy tỷ và phụ mẫu.”
Nàng ấy ừa khóc vừa cười: “Không sao, không sao, muội xem chúng ta bây giờ đều vẫn ổn, mọi chuyện đều còn kịp.”
Đúng vậy, mọi chuyện đều còn kịp.
“Tỷ tỷ, tỷ có thấy kỳ lạ không?”
“Nếu như việc gặp Thẩm Lãng ở khu săn b.ắ.n là ý trời, vậy tại sao kiếp trước ta lại rơi xuống nước ở yến tiệc ngắm hoa, còn kiếp này lại là ở Bình Đỉnh Sơn? Mà dù là ta cứu hắn ta hay hắn ta cứu ta, Thẩm Lãng đều dùng cùng một lý do để cầu thân.”
Hai người nhìn nhau: “Thẩm Lãng cũng trọng sinh?”
“Nhưng nếu hắn ta trọng sinh, không phải nên tránh mặt ta sao? Dù sao hắn ta hận ta đến tận xương tủy mà.”
Hai ta nghĩ đến một khả năng, đồng thời biến sắc.
Chúng ta phái người theo dõi Thẩm Lãng mọi lúc.
Còn ta vẫn ra ngoài như thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng đến ngày thứ ba thì phát hiện ra manh mối.
Người canh ở nhà hắn ta đã chặn được thư hắn ta viết cho tiểu thanh mai.
“Yên Yên, nàng hiểu chuyện một chút, đợi ta nắm giữ hết mọi thứ của Lâm gia, sẽ đón nàng đến, đến lúc đó muốn xử trí nàng ta thế nào, nàng cứ quyết định.”
Kiếp trước, có lẽ tiểu thanh mai này không biết kế hoạch của hắn ta, vừa nghe tin Thẩm Lãng cưới ta, nàng ta đã tự vẫn, kiếp này ta sẽ cho nàng ta biết trước.
Hắn ta còn mua chuộc cả nha hoàn của ta.
Để tránh nha hoàn nghe lén, ta và tỷ tỷ đều trao đổi bằng giấy.
Tỷ tỷ ta viết: “Đừng động vào nội gián, cứ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt trước.”
Ta viết: “Dùng mỹ nhân kế, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”
Tỷ tỷ không đồng ý, ta vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, “Yên tâm, muội có chừng mực.”
Dù sao Thẩm Lãng cũng là Thám Hoa lang, không dùng chiêu mạnh thì không thể hạ gục hắn ta được.
17
Ta mặc y phục mát mẻ, ngồi bên hồ Bình Đỉnh Sơn cho cá ăn.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Lãng dựng giá vẽ, bắt đầu phác họa ta.
Ta giả vờ không thấy hắn ta, quay người định rời đi.
“Vị tiểu thư này, xin dừng bước.”
“Ồ, thì ra là Lâm nhị tiểu thư, thật trùng hợp.”
Ta mỉm cười với hắn ta, “Thật trùng hợp, Thẩm đại nhân cũng thích cảnh non nước hữu tình này sao?”
Hắn ta ngượng ngùng gãi đầu, “Vâng, nhưng ta thấy, có nhị tiểu thư ở đây, cảnh sắc càng thêm ý vị.”
Ta xấu hổ cúi đầu, “Hôm đó thật ngại quá, vì tỷ tỷ không cho phép ta lén gặp gỡ người ngoài, nên ta không dám lên tiếng giúp ngươi.”
“Không sao, không sao. Hôm đó là ta đường đột, mạo muội đến nhà thật thất lễ.”
“Nếu Thẩm đại nhân không chê, ta mời ngươi uống trà nhé.”
Chúng ta hẹn hai ngày sau gặp nhau ở Phẩm Trà Hiên, đó là trà lâu lớn nhất kinh thành.
Ta đã đến nhã gian trà lâu chờ từ sớm.
Thẩm Lãng cố ý đến muộn.
“Thật xin lỗi, đã để nhị tiểu thư phải chờ lâu.”
“Không lâu, không lâu.”
Ta đứng dậy quá nhanh bị vạt váy vướng vào, “xoẹt” một tiếng, vạt váy bị xé rách một mảng lớn, lộ ra nửa bắp chân trắng nõn.
Thẩm Lãng vội đến đỡ ta, lại bị ta kéo ngã, cả người hắn ta đè lên người ta.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tỷ tỷ ta dẫn theo một đám người xông vào, “Thẩm Lãng, ngươi thật to gan, giữa thanh thiên bạch nhật dám giở trò với muội muội ta!”
Thẩm Lãng vội vàng đứng lên, “Hiểu lầm, hiểu lầm, nhị tiểu thư, nàng mau giải thích đi.”
Ta khóc như mưa, nhào vào lòng Lâm Uyển Nghi, “Hu hu hu, ta không muốn sống nữa!”
18
Phụ mẫu vội vàng chạy đến, “Nữ nhi ngoan, nếu hắn đắc tội con, con cứ nói với phụ thân, sao lại dùng chiêu ngu ngốc này, giết một ngàn địch, tổn hại tám trăm* vậy!”
(*) Câu gốc 杀敌一千自损八百下: g.i.ế.c một nghìn kẻ thù, tự diệt tám trăm: nghĩa là khi đánh giặc mình g.i.ế.c được 1000 kẻ thù thì quân mình cũng thiệt hại 800 người, thiệt hại hai bên không kém nhau.
“Phụ mẫu, từ trước đến nay đều là hai người bảo vệ con, lần này hãy để con bảo vệ hai người.”
“Còn nói gì ngốc nghếch vậy?”
Thẩm Lãng bị tỷ tỷ ta áp giải đến phủ nha.
Ta một mực khẳng định là hắn ta cưỡng ép ta.
“Nàng ta nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, ta cũng muốn có một đứa để chơi cùng.”
“Hôm đó hắn ta rầm rộ đến cầu thân, rất nhiều người đã thấy.”
Chén trà ta uống bị phát hiện có thuốc mê, nhân chứng vật chứng đều đủ, Thẩm Lãng không thể chối cãi.
Thêm vào đó, phụ thân ta và cữu cữu ta khóc lóc trước mặt Hoàng đế.
Thẩm Lãng bị giáng chức làm thường dân, đồng thời phải ngồi trong nhà lao ba năm.
“Thế nào? Cảm giác bị người khác tính kế không dễ chịu nhỉ, phu quân tốt của ta.”
Thẩm Lãng mặc áo tù, đầu tóc bù xù, nghe vậy bỗng nhiên lao về phía ta.
“Nàng cũng quay lại rồi? Đồ tiện nhân, có phải ngay từ đầu nàng đã muốn hại ta không?”
Hắn ta nắm chặt song sắt, ánh mắt như muốn nứt ra.
“Không tính là hại, chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”
Ta vẫy tay, người phía sau đưa cho hắn ta một chén rượu.
“Nàng, nàng muốn làm gì? Ta là mệnh quan triều đình, g.i.ế.c người rồi! Giết người rồi!”
“Ồn ào quá.” Ta bịt miệng hắn ta, đổ rượu vào.
“Không c.h.ế.t được đâu, g.i.ế.c ngươi ta còn thấy bẩn tay. Con cổ trùng này sẽ khiến ngươi nếm trải nỗi đau thấu tim gan, không nhiều đâu, mỗi tháng chỉ đau ba ngày thôi!”
(Hoàn toàn văn)