{{ msgSearch }}

Chương 2

Tuyết Liễu

Dạ Đích Đệ Thất Mộng 1039 Chữ 07/01/2025 20:58:55

Trước khi tôi và Trương Soái kết hôn, bà ta đối xử với tôi rất tốt.

Sau khi kết hôn mới biết bà ta hai mặt, nhất là mấy năm tôi không sinh được con, bà ta càng không có sắc mặt tốt.

Sau đó mang thai bà ta kiên trì tìm người siêu âm cho tôi, biết là con gái, đem mấy con gà đặc biệt nuôi để tôi ở cữ, bán hết sạch.

Tôi lùi lại ba bước: "Cháu ăn rồi."

"Cháu cũng đi học trung cấp, vậy thì đi học cùng trường với Trương Soái nhà dì đi..."

"Không, cháu muốn học cấp ba."

Tôi quay người đi, bà ta ở phía sau kêu: "Bố mẹ cháu lấy đâu ra tiền cho cháu học? Con gái học nhiều như vậy làm gì? Chi bằng sớm đi làm kiếm tiền..."

Tôi ở bến xe, đội nắng gắt tìm từng cửa hàng, tìm được quán cơm Phúc Đức.

Năm tôi kết hôn, trong thôn có một tin tức.

Bác Đức cùng họ, đã tài trợ cho mấy học sinh, trong đó có một người thi đậu Thanh Hoa.

Đứa bé đó sau khi tốt nghiệp đã tìm được bác Đức, kiên trì biếu ông ấy ba mươi vạn tệ.

Lúc đó đài truyền hình còn đến phỏng vấn.

Mấy bà thím trong thôn bàn tán: "Có tiền đó không chia cho người trong thôn, lại chạy đi giúp người ngoài."

"Thảo nào cả đời không sinh được con trai!"

Hơn mười giờ, quán cơm nhỏ không có mấy khách.

Tôi l.i.ế.m liếm đôi môi khô nứt, vừa giằng lấy giẻ lau trong tay bác Đức giúp lau bàn, vừa nói rõ ý định.

"Cháu sẽ viết giấy nợ cho bác, đợi cháu thi đậu đại học, sẽ trả lại bác cả vốn lẫn lãi."

"Tuy bây giờ thành tích của cháu đội sổ, nhưng cháu nhất định sẽ học hành chăm chỉ."

"Bác Đức, cháu biết bác vẫn luôn tài trợ cho những đứa trẻ khó khăn, xin bác giúp cháu ..."

……

Lời vừa dứt, bác gái đã lớn tiếng từ trong nhà xông ra:

"Tài trợ gì? Tống Đức Phúc, ông giấu tôi cho ai tiền, thảo nào sổ sách trong quán luôn không khớp!"

Bà ta cầm d.a.o phay c.h.é.m về phía bác Đức.

Bác Đức giật lại giẻ lau trong tay tôi, giải thích: "Tôi làm gì có tiền!"

"Tiền không phải đều ở chỗ bà à, bà cứ nghe nó nói linh tinh."

Ông ấy hung dữ với tôi: "Không ăn cơm thì mau về đi, đừng ở đây ảnh hưởng tôi làm ăn!"

Tôi sai rồi.

Tôi quá hấp tấp quá vội vàng.

Nhưng bác Đức không cho tôi cơ hội nữa, ông ấy cầm chổi đuổi tôi ra ngoài.

Tôi liên tục hỏi rất nhiều cửa hàng.

Cho dù là tuyển người, một tháng cũng chỉ cho sáu trăm tệ.

Hơn nữa ít nhất phải làm nửa năm.

Nắng hè gay gắt, tôi gần như bị nướng thành người khô.

Mặt đường xi măng bốc khói, đôi dép nhựa trong suốt giẫm lên kêu xèo xèo.

Lẽ nào sống lại, cũng không thể thay đổi số phận của tôi?

Tôi chỉ có thể học trung cấp miễn phí, chỉ có thể đi dây chuyền sản xuất, chỉ có thể tùy tiện gả cho một người, sống qua loa một đời?

Cả ngày không ăn không uống mấy ngụm nước, tôi cảm giác mình lột một lớp da.

Lúc về lại gặp dì Trương ở đầu thôn.

Bà ta chậc lưỡi: "Đừng có mà làm loạn nữa, cháu không có cái số đó đâu!"

"Theo Tiểu Soái nhà dì cùng đi học trung cấp tốt biết bao!"

Trương Soái từ trong nhà chạy ra, trong tay bưng một bát trà lạnh: "Uống chút trà, đừng để cảm nắng."

Kiếp trước chúng tôi cùng đi dây chuyền sản xuất.

Một tháng tám trăm tệ, chúng tôi mỗi người gửi cho bố mẹ sáu trăm, chỉ giữ lại hai trăm cho mình.

Nhà máy bao ăn ở.

Anh ta đưa hết hai trăm tệ cho tôi, bản thân có khi cả tháng cũng không dùng đến mười tệ.

Lúc đó, tôi cảm thấy anh ta là người tốt nhất trên đời với tôi.

Anh ta rất tốt, nhưng không chống đỡ nổi là con trai cưng của mẹ.

Tôi đẩy bát trà lạnh lại: "Không cần, cảm ơn."

Về đến nhà, bố mẹ và em trai vừa từ ruộng về.

Tống Mộ âm dương quái khí: "Chị đúng là biết trốn, cả ngày không thấy bóng dáng."

"Lưng em sắp gãy rồi đây này."

Từ nhỏ bố mẹ đã nói với tôi, tôi là chị, tôi phải chăm sóc em trai, nhường nhịn em trai.

Tôi vẫn luôn bị tẩy não như vậy.

Cho đến khi họ cầm số tiền bao nhiêu năm tôi gửi về, trả tiền đặt cọc căn nhà ở huyện cho em trai, nhưng chỉ mua cho tôi sáu chiếc chăn bông rẻ tiền nhất làm của hồi môn.

Tôi mới tỉnh ngộ: thì ra, từ giây phút Tống Mộ sinh ra, tôi đã định sẵn là người bị hy sinh.

Bố nhìn sắc mặt tôi liền biết chuyện không thành.

Ông ấy thở dài: "Con bây giờ đã biết 1800 là số tiền lớn rồi chứ?"

Mẹ xoa đầu tôi: "Triều Triều, bố mẹ năng lực có hạn, con đừng trách chúng ta."

Tống Mộ tức giận: "Đói c.h.ế.t rồi, làm cơm ăn trước đã được không?"

Bữa cơm tối, bố mẹ nói: "Con đi học cùng một trường trung cấp với Tiểu Soái đi, hai đứa còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

"Con muốn học cấp ba, con sẽ kiếm được tiền."

Bố đập mạnh đôi đũa: "Mày có phải muốn ăn đòn mới nghe lời không?"

"Cho con đi học trung cấp đã là tốt lắm rồi, mấy đứa con gái khác trong thôn đều là tốt nghiệp cấp hai đã đi làm nuôi gia đình, con còn muốn thế nào nữa?"

Mẹ nhẹ nhàng nói, cũng đang thuyết phục tôi.

Nhưng bố mẹ ơi, họ đều không thi đậu Nhất Trung.

Hơn nữa, đây đã là lần thứ hai con sống lại rồi.

Nếu con còn nhượng bộ, vậy thì con đáng đời đời kiếp kiếp sống trong vũng bùn, vĩnh viễn không thể xoay người.

Đang lúc giằng co, con ch.ó đen trong sân sủa mãi không ngừng.

Ánh trăng mờ nhạt, bác Đức đẩy xe đạp đứng trong bóng cây đại thụ, khẽ gọi tôi: "Triều Triều, cháu ra đây!"

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:55

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện