{{ msgSearch }}

Chương 1

Tuyết Liễu

Dạ Đích Đệ Thất Mộng 968 Chữ 07/01/2025 20:58:55

Sinh con ngày đó, tình hình nguy cấp.

Tôi cầu xin Trương Soái ký giấy đồng ý sinh mổ, nhưng mẹ anh ta không cho.

Cách một cánh cửa, anh ta lo lắng kêu lớn: "Triều Triều, em cố gắng lên, em nhất định có thể tự sinh được."

Sau đó, tôi bị thuyên tắc ối, cả mẹ và con đều không qua khỏi.

Lần nữa mở mắt, tôi quay về năm 15 tuổi.

Trương Soái chặn tôi ở đầu thôn: "Triều Triều, nghe nói cậu cũng đi học trung cấp à?"

01

Sau khi trút hơi thở cuối cùng, có một khoảng thời gian ngắn, hồn phách của tôi bay lơ lửng giữa không trung.

Nghe thấy mẹ chồng ngồi phịch xuống đất, khóc lóc nói rằng bác sĩ đã g.i.ế.c c.h.ế.t đứa cháu vàng ngọc của bà.

Trước đó bà ta luôn nghĩ rằng đứa bé trong bụng tôi là con gái.

Thấy Trương Soái ôm t.h.i t.h.ể của tôi gào khóc, nước mắt nước mũi dính đầy mặt tôi.

Thấy mẹ tôi vội vàng chạy đến, khóc một hồi, cùng mẹ chồng lôi kéo bác sĩ, bắt bệnh viện bồi thường một trăm vạn tệ.

Một trăm vạn tệ!

Thì ra mạng của tôi đáng giá như vậy.

Bên tai vang lên một giọng nói: "Cô nên đi đầu thai rồi."

Nhưng, tôi thật sự rất không cam tâm.

Cuộc đời của tôi, sao lại đi đến bước đường này?

"Cô có muốn sống lại một lần nữa không?"

"Muốn chứ!"

Ý thức đột nhiên chìm vào bóng tối.

Lại mở mắt, tôi đã quay về năm 15 tuổi.

Chiếc loa phát thanh của thôn đang phát: "Tuy dịch SARS tạm thời chưa ảnh hưởng đến thành phố của chúng ta, nhưng..."

Trương Soái mặc quần ống loe chặn tôi ở đầu thôn: "Triều Triều, nghe nói cậu cũng đi học trung cấp à?"

Khuôn mặt trẻ trung non nớt của anh ta khiến tôi giật mình sợ hãi.

Nhấc chân chạy về nhà.

Chạy được vài bước lại quay lại, giơ tay tát anh ta một cái: "Chết đi cái đồ mama boy!"

Anh ta bị đánh đến ngơ ngác.

Một lúc lâu sau mới đuổi theo sau lưng kêu: "Tống Triều Triều, sao cậu tự dưng lại đánh tôi, mama boy là gì?"

Tôi hướng về phía hoàng hôn, chạy một mạch về nhà.

Trong sân rất náo nhiệt, cô họ ở thành phố đã về.

Cô ta tốt nghiệp trung cấp sớm, được phân công vào một xí nghiệp nhà nước, sau đó kết hôn với đồng nghiệp, đơn vị phân nhà.

Từ đó trở thành người thành phố.

Cô ta là người có tiền đồ nhất trong gia tộc, cực kỳ có tiếng nói.

Lúc này, cô tachỉ tay năm ngón: "Triều Triều tuy thi đậu Nhất Trung, nhưng điểm số là đội sổ."

"Con gái sức bật không tốt, lên cấp ba càng không theo kịp."

"Nhất Trung bây giờ tỷ lệ lên đại học không cao, nếu không thi đậu đại học, sách vở đều học uổng phí. Chi bằng đi học trung cấp, hai năm là có thể đi làm kiếm tiền, đến lúc đó có thể giúp Tiểu Mộ tiền học phí, hai vợ chồng các người cũng nhẹ nhàng hơn."

Lúc đó bố mẹ tôi tin cô ta.

Thấy cô ta còn muốn thao thao bất tuyệt, tôi lớn tiếng ngắt lời: "Bố, mẹ, con muốn học cấp ba!"

Cô họ vẫn còn lải nhải, tôi trực tiếp đáp lại: "Cô họ, cô yên tâm, nhà cháu sẽ không tìm cô mượn tiền đâu."

Dù sao cô cũng sẽ không cho mượn.

Cô ta tức giận bỏ đi.

Màn đêm buông xuống, trong sân chìm trong bóng tối.

Bố trách mắng tôi: "Không lớn không nhỏ, sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy."

Tôi lặp lại: "Bố, mẹ, con muốn học cấp ba!"

Tôi biết, đây là một thời đại tràn đầy cơ hội.

Nhưng nắm bắt cơ hội, cũng cần có một tấm vé thông hành.

Bằng đại học, chính là tấm vé đó.

Mẹ bật đèn trong nhà chính.

Bóng đèn năm oát, chỉ sáng hơn đèn dầu một chút.

Bố hút thuốc lào sòng sọc, mẹ thở dài thườn thượt.

"Triều Triều, cấp ba một học kỳ khai giảng phải đóng 1800, bố và mẹ không có tiền đâu."

"Bây giờ lúa bán không được giá, trong nhà nuôi lợn lại c.h.ế.t mất hai con..."

"Bố và mẹ không có bản lĩnh, em trai con đi học cũng cần tiền..."

Kiếp trước, họ cũng như vậy.

Một lần lại một lần kể lể về sự vất vả của mình.

Lúc đó tôi còn nhỏ, kiến thức nông cạn, mềm lòng lương thiện.

Cuối cùng thỏa hiệp, đi học trung cấp.

Sau đó phát hiện, bạn học trong lớp rất nhiều người điểm thi cấp ba chỉ bằng một nửa của tôi.

Sau đó em trai thi cấp ba, bố mẹ gom góp khắp nơi, đóng năm nghìn tệ tiền tài trợ, đưa nó đi học Nhất Trung.

Giây phút đó, thế giới của tôi sụp đổ.

Nhưng cuộc đời chính là như vậy, sai một bước, sai từng bước.

Tôi nói từng chữ: "Con nhất định phải học cấp ba, học phí con sẽ tự nghĩ cách."

02

Bố phun ra hơi thuốc cuối cùng, nói: "Con tự mình kiếm được tiền, vậy thì đi học."

Chỉ còn hơn một tháng nữa là khai giảng.

Bây giờ tôi đi huyện làm công, cho dù ngày đêm không nghỉ, cũng không thể kiếm được 1800.

Ban đêm tôi nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ.

Cuối cùng nghĩ đến một người.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, tôi ra đầu thôn đón chuyến xe đầu tiên đi huyện.

Trời mùa hè nóng nực, mọi người đều dậy sớm.

Tôi gặp mẹ của Trương Soái là dì Trương, mẹ chồng kiếp trước.

Bà ta cười toe toét chào hỏi tôi: "Triều Triều, mới sáng sớm đã đi đâu vậy? Còn chưa ăn sáng phải không, dì luộc trứng rồi, cho cháu hai quả này."

Tôi nổi hết cả da gà.

Là phẫn nộ là sợ hãi.

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:55

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện